• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường quay về Tiêu gia thì cũng không có ai nói với nhau câu nào, mặc dù Tiêu Uẩn cũng có rất nhiều lời thắc mắc nhưng có lẽ mối quan hệ hiện tại của hai người họ chưa thân thiết đến mức phải nói rõ các mối quan hệ trong nhà. Tuy nhiên thì chuyện đó cũng không quá khó, bất quá không hỏi trực tiếp được thì anh cho người điều tra, sớm muộn gì anh cũng biết được mối quan hệ của cô với Vũ Hàn... Ngay cả mối quan hệ với giáo sư Chung Tẫn Hoa và Phùng Dĩ Nguyên nữa, nghĩ đến mà Tiêu Uẩn càng đau đầu, người vợ này đúng là nhiều bí mật thật đó.

Về đến nhà thì Lạc Vô Song liền nhanh chóng ôm Đậu Đậu đi lên phòng của mình, à đúng hơn là phòng của Tiêu Uẩn mới đúng. Vì hôm qua sau anh đã đi làm từ sớm nên cô cũng không biết là hôm qua anh đã ở đâu nữa, trái lại chiều nay anh không có tăng ca nên đã ở nhà.

Trong khi Lạc Vô Song đang cùng Đậu Đậu chơi đùa thì Tiêu Uẩn đã lấy quần áo thoải mái để đi tắm, nhìn dáng vẻ dịu dàng và ân cần của Lạc Vô Song dành cho Đậu Đậu thì anh cũng không biết phải làm sao nữa... Dù là nhà họ Tiêu không có ý gì với động vật, nhưng chẳng lẽ cô định để nó ngủ lại ở trong phòng luôn sao? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?

Nhưng còn chưa đợi anh bước chân vào nhà tắm thì Tiêu Tú Trân đã chạy đến gõ cửa phòng, sau đó cô ấy còn thò đầu vào nhìn chị dâu nhà mình bằng cặp mắt lấp lánh, Lạc Vô Song cũng có chút khó hiểu, cô gái này đang muốn làm gì vậy nhỉ?

- Chị... Chị dâu... Em có thể... Em có thể ôm Đậu Đậu một chút không? Em... Em không có ý gì hết á, em chỉ là thấy nó đáng yêu nên muốn tặng quà thôi...

Dừng một chút, Tiêu Tú Trân mới hé mắt nhìn Lạc Vô Song, sau đó nhỏ giọng nói:

- Được không... Chị dâu?

Mặc dù Lạc Vô Song không biết tại sao cô gái này phải kính trọng mình như vậy, nhưng cô cũng gật đầu đồng ý. Trái lại thì Tiêu Uẩn hoàn toàn ngơ ngác với cách hành xử của em gái mình luôn, nếu là bình thường thì con bé này sẽ rất dõng dạc và vô cùng kiêu ngạo, sẽ không có chuyện nhị tiểu thư Tiêu Tú Trân cầu xin ai đó với thái độ thành khẩn và sợ sệt như vậy.

Rồi sau đó Tiêu Tú Trân đã đem vào phòng của anh một túi... À không, một cái thùng rất lớn, bên trong nó là toàn bộ đồ chơi hồi còn bé của con bé, sau đó còn đưa cho Lạc Vô Song một cái váy nhỏ, hình như đó là cái váy lúc bé mà Tiêu Tú Trân thích nhất, hơn nữa nó còn xem đó là bảo vật giấu đi không muốn ai thấy nữa cơ. Tiếp theo đó là trang sức, đặt biệt là một cái kẹp tóc đính kim cương cũng đem làm quà tặng cho mèo nhỏ.

Nhưng Lạc Vô Song lại nhìn một lượt, bất giác cô lại đưa mắt nhìn Tiêu Tú Trân. Cô ấy bị nhìn đến toát mồ hôi, sau đó cũng rụt rè nói:

- Chị... Chị dâu... Chị không thích sao?

- Cũng không phải là không thích. Nhưng mà... Đậu Đậu là nam mà?

Nghe vậy thì Tiêu Tú Trân liền ngơ ra một lúc, cái con mèo xinh đẹp với bộ lông trắng buốt cùng đôi mắt màu xanh như biển lại là mèo đực á? Không thể nào? Nhìn cái gương mặt đó đi, cả cái miệng chúm chím đó nữa, đây mà là đực á?

Có lẽ Tiêu Uẩn cảm thấy khá buồn cười, dáng vẻ của Lạc Vô Song bây giờ chính là kiểu đang nghi ngờ khả năng nhận dạng của Tiêu Tú Trân, còn Tiêu Tú Trân thì khỏi nói, hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh luôn. Bảo sao cô lại nói với con bé nên cân nhắc chọn lại ngành học, quả nhiên con bé này không có chút gì gọi là năng lực để học khoa sinh vật cả.

- Được rồi đó Tú Trân, em cũng về phòng đi chứ.

- Em còn muốn chơi với Đậu Đậu mà, chị dâu cũng cho phép rồi, anh đừng có mà chen hàng, hứ.

- Cái con nhỏ này.

Tuy nhiên thì Tiêu Tú Trân dường như rất biết chọn chỗ dựa, không chỉ ở bên cạnh Đậu Đậu mà còn vui vẻ, sảng khoái núp sau lưng của Lạc Vô Song. Riêng Lạc Vô Song lại bị kéo vào chuyện của hai anh em nhà này cũng ngu người luôn, cô đưa mắt nhìn Tiêu Uẩn, anh cũng nhìn cô, nhưng rồi sau đó liền quay người và đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiêu Tú Trân thì cười ranh mãnh, xem ra thì người anh trai yêu quý này cũng không cưỡng lại được vẻ đẹp của chị dâu rồi, thật là một phát hiện thú vị, còn thú vị hơn việc chị dâu là Trạng Nguyên nữa.

- Chị dâu, ngày mai chị có đi học không?

- Có.

- Em em em! Em có thể đi cùng chị không?

Cái gương mặt của Tiêu Tú Trân bây giờ chính xác là đang làm nũng, đôi mắt còn long lanh mà chớp mấy cái, cuối cùng thì Lạc Vô Song cũng gật đầu, rồi liền chào tạm biệt cô và Đậu Đậu để đi về phòng, trước khi về phòng còn đem hết số đồ mình vừa đưa qua, còn bỏ lại một câu.

- Ngày mai em sẽ tặng quà khác cho Đậu Đậu nha chị. Tạm biệt, chị dâu ngủ ngon, Đậu Đậu ngủ ngon.

Tiễn được Tiêu Tú Trân thì Lạc Vô Song và Đậu Đậu cũng nhìn nhau, bất chợt cô lại nhún vai, còn Đậu Đậu thì kêu lên một tiếng rồi cũng không quan tâm nữa. Tuy nhiên lúc này thì Lạc Vô Song lấy từ trong túi áo khoác của mình ra một sợi dây, ở trên đó có tên của Đậu Đậu và số điện thoại của cô, vì cô sợ rằng Đậu Đậu ở đây không quen sẽ đi lạc nên đã nhờ người làm giúp cái vòng đeo cổ này.

Đương nhiên thì chiếc vòng đeo cổ kia cũng không đơn giản là vòng đeo cổ.

Sau khi đeo xong cho Đậu Đậu thì cô lại nhìn con trai của mình, cười nhẹ nhàng nói:

- Đậu Đậu, sau này trông cậy vào con đó.

Tựa như hiểu được ý của mẹ mình, Đậu Đậu liền kêu lên một tiếng "Meow", sau đó còn dụi dụi đầu vào mặt của cô, giống như là đang làm nũng vậy. Quả nhiên có Đậu Đậu ở đây thật tốt!

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK