Chuyện ở Lạc gia cuối cùng cũng xong, tiếp theo sau đó chính là chuyện mà Lạc Vô Song cảm thấy đau đầu nhất, đó là tìm thời gian để đến học viện Zina. Đương nhiên thì sư phụ Kình Phát đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, chỉ còn chợ cô đến đó nữa thôi.
Lúc này thì Lạc Vô Song mới phải tìm cách để nói chuyện với Tiêu Uẩn, vì cô nghĩ rằng anh sẽ không cho phép cô rời đi đâu, hơn nữa lần này rời đi còn không biết đến khi nào mới xong việc, lỡ như trong lúc đó xảy ra chuyện gì lớn thì sao đây?
Quả nhiên sau khi cô nói chuyện đó với Tiêu Uẩn thì anh đã phản đối, không chỉ vậy mà anh còn nghiêm túc nói:
- Song Song, anh biết em rất lo cho Tiêu gia, nhưng anh nghe nói ở học viện có nhiều chuyện kì lạ lắm… Anh không muốn vì anh hay Tiêu gia mà khiến em rơi vào nguy hiểm.
- Tiêu Uẩn, em không có nguy hiểm gì hết á, hơn nữa ở học viện còn có anh họ và Trịnh Hiếu Nghĩa nữa mà, không sao đâu.
Sau đó là nguyên cả buổi tối Lạc Vô Song phải “xin phép” người chồng suy nghĩ quá nhiều của mình. Nhưng cũng may là sau đó thì Tiêu Uẩn cũng đồng ý, với ba điều kiện.
Điều kiện thứ nhất là mỗi ngày cả hai người đều phải gọi điện nói chuyện với nhau, nếu như bận thì phải nhắn tin báo cáo tình hình cũng như là việc sẽ làm trong ngày hôm đó. Thứ hai, trong khi Lạc Vô Song rời đi thì phải để Đậu Đậu lại làm con tin, anh cũng hứa sẽ chăm sóc cho Đậu Đậu thật tốt, chỉ cần cô quay về thì anh cũng sẽ trả lại tự do cho Đậu Đậu ngay. Điều cuối cùng, chính là muốn Lạc Vô Song hứa với anh không được làm việc quá sức, anh không muốn cô phải đổ bệnh.
Nghe xong ba điều kiện của Tiêu Uẩn thì cô cũng chỉ biết bật cười rồi gật đầu đồng ý, tuy nhiên thì cô cũng có nhắc nhở anh về Giang Phấn, tuyệt đối không được để Đậu Đậu lại một mình khi ở với bà ta, nếu như hôm đó anh và Tiêu Tú Trân đều bận thì nên đưa Đậu Đậu đến nhà của Vũ Hàn, vì dù sao cậu ta cũng có kinh nghiệm chăm sóc Đậu Đậu nhiều năm, sẽ không quá nguy hiểm với đứa nhỏ đó.
Tiêu Uẩn cũng gật đầu.
Và cứ như thế lời hứa của hai người họ cũng được lập ra.
Buổi tối đó thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn đang nằm bên cạnh nhau, cô thì vẫn còn đang cầm điện thoại nhắn tin báo với sư phụ một tiếng trước, vì hai ngày sau thì cô sẽ khởi hành cùng lúc với nhóm sinh viên học viện như Hàng Thái Phi, Trịnh Hiếu Nghĩa và Phùng Liễu Nghiên.
Tuy nhiên thì Tiêu Uẩn lại ôm chặt lấy cô, còn cố ý cọ cọ đầu vào sau gáy của cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ à, ngày mai em đến công ty với anh nha? À không, nói đúng hơn là hai ngày này em ở với anh nha? Chứ không có em anh sẽ nhớ chết mất.
- Em còn định ngày mai sẽ về Tiêu phủ cơ, dù sao thì cũng phải tạm biệt cha mẹ một tiếng chứ.
- Anh đưa em đi.
Lạc Vô Song cũng chỉ phì cười, có vẻ như dạo gần đây Tiêu Uẩn đã ỷ lại quá nhiều vào Trần Thịnh rồi nhỉ? À, còn có Trương Mỹ Kiều nữa, nếu như để hai người đó biết anh trốn việc vì cô thì chắc cô sẽ bị hai người đó mắng chết mất. Mà nhắc mới nhớ nhỉ… Tính ra Trương Mỹ Kiều cũng không còn nhỏ nữa, so với những người nam nhân thì đáng lý ra cô ấy phải được gả đi rồi chứ? Tại sao đến bây giờ vẫn còn độc thân bền vững như vậy chứ?
Đến đây thì Lạc Vô Song còn định hỏi Tiêu Uẩn, nhưng có vẻ như cô không nên mở miệng sẽ tốt hơn, vì nếu bây giờ cô nhắc đến người khác thì chắc anh sẽ nói cô vô lương tâm, suốt ngày chỉ biết đến những người ngoài mà bỏ rơi anh mất, thôi thì chuyện đó để sau rồi hỏi vậy.
Sau đó thì cả hai cũng tắt đèn và ôm nhau đi ngủ, hiển nhiên thì Tiêu Uẩn vẫn giữ rất chặt Lạc Vô Song, có vẻ như anh đang sợ rằng cô sẽ bỏ đi giữa đêm vậy đó. Còn Lạc Vô Song cũng không có ý kiến gì, nhưng đến nửa đêm, lúc Lạc Vô Song tỉnh giấc thì cô lại nhận một tin nhắn từ Lý Tinh Thần, trong tin nhắn cô ấy đã nói rằng:
[Lý Tinh Thần]: Vô Song, tớ và Trình Đinh chia tay rồi.
Lạc Vô Song đọc xong tin nhắn cũng giật mình, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Mới lúc chiều nay hai người họ còn tốt lắm mà? Tự nhiên lại chia tay, còn là vào giữa đêm nữa chứ?
[Lạc Vô Song]: Tinh Thần, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại chia tay?
[Lý Tinh Thần]: Là tớ quản lý không được cảm xúc của mình, lúc chiều này Lạc Như Song đã tìm đến tớ, nói rằng tớ hãy buông tha cho Trình Đinh và anh Thái Phi đi, sau đó bọn tớ cãi nhau một trận rất to… Cuối cùng, tớ đánh cô ta.
[Lạc Vô Song]: Sau đó thì sao?
[Lý Tinh Thần]: Sau đó thì Trình Đinh đã đến và nhìn thấy tớ đánh cô ta. Dù rằng anh ấy không nói gì, nhưng đôi mắt của anh ấy nói cho tớ biết… Anh ấy đang thất vọng lắm.
Lúc này thì Lạc Vô Song cũng lay người Tiêu Uẩn dậy, anh còn lơ mơ không biết đã xảy ra chuyện gì. Đến khi đọc xong tin nhắn thì anh mới ngạc nhiên, rõ ràng Trình Đinh và Lý Tinh Thần vẫn rất yêu nhau, nhưng tại sao lại có chuyện Trình Đinh đồng ý chia tay chứ?
Kì lạ… Hai người này kì lạ thật đó.
[Lạc Vô Song]: Tinh Thần, cậu ngỏ ý chia tay trước sao?
[Lý Tinh Thần]: Ừ, tớ nói tớ mệt rồi, không muốn chơi nữa. Anh ấy cũng nói đồng ý.
Xem như pha này hết cứu, tuy nhiên sau đó Tiêu Uẩn lại đưa tin nhắn mà Trình Đinh đã nhắn với anh cho cô xem.
[Trình Đinh]: Tiêu Uẩn, có đó không? Tôi muốn nói một chuyện… Tôi và Tinh Thần chia tay rồi, cô ấy nói mệt và không muốn diễn nữa.
[Trình Đinh]: Chắc cô ấy sẽ nhắn cho vợ cậu… Có gì cậu nói với vợ cậu rằng hãy an ủi Tinh Thần với nhé?
[Trình Đinh]: Chết tiệt tôi cũng không biết bị cái quỷ gì nữa, rõ ràng cô ấy nói muốn chơi với Lạc Như Song nên tôi mới đến Lạc gia tham gia bữa ra mắt quái quỷ gì đó. Bây giờ cô ấy nói cô ấy mệt rồi, thật là khiến người ta đau đầu mà. Hơn nữa… Hơn nữa cô ấy cũng là người nói không sao nên tôi mới không chú ý nhiều, tôi còn thấy cô ấy chơi rất vui… Tự nhiên bây giờ lại nói chia tay… Tôi thật sự rất đau đầu đó.
Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn nhìn nhau, có vẻ như họ đang tự hiểu lầm nhau thì phải? Một người thì cho rằng đối phương đang thất vọng về mình, người còn lại thì lại nghĩ rằng người kia đang chới đùa tình cảm của mình… Nếu như tiếp tục như vậy thì cả hai càng đẩy càng xa hơn đây mà.
- Ừm, cái đó… Hay là ngày mai chúng ta hẹn họ ra được không?
- Vợ à, em lại định giúp hai người này sao?
- Chỉ là em không muốn cả hai bỏ lỡ nhau thôi. Nhìn vào tin nhắn thì em dám chắc hai đứa vẫn còn yêu nhau lắm.
Tiêu Uẩn cũng không từ chối, thôi thì cứ hẹn hai người ra rồi để hai người tự giải quyết cũng được, còn anh sẽ đánh lẻ đưa vợ đi hẹn hò rồi về Tiêu phủ. Hợp lý quá chừng!
#Yu~
Lúc này thì Lạc Vô Song mới phải tìm cách để nói chuyện với Tiêu Uẩn, vì cô nghĩ rằng anh sẽ không cho phép cô rời đi đâu, hơn nữa lần này rời đi còn không biết đến khi nào mới xong việc, lỡ như trong lúc đó xảy ra chuyện gì lớn thì sao đây?
Quả nhiên sau khi cô nói chuyện đó với Tiêu Uẩn thì anh đã phản đối, không chỉ vậy mà anh còn nghiêm túc nói:
- Song Song, anh biết em rất lo cho Tiêu gia, nhưng anh nghe nói ở học viện có nhiều chuyện kì lạ lắm… Anh không muốn vì anh hay Tiêu gia mà khiến em rơi vào nguy hiểm.
- Tiêu Uẩn, em không có nguy hiểm gì hết á, hơn nữa ở học viện còn có anh họ và Trịnh Hiếu Nghĩa nữa mà, không sao đâu.
Sau đó là nguyên cả buổi tối Lạc Vô Song phải “xin phép” người chồng suy nghĩ quá nhiều của mình. Nhưng cũng may là sau đó thì Tiêu Uẩn cũng đồng ý, với ba điều kiện.
Điều kiện thứ nhất là mỗi ngày cả hai người đều phải gọi điện nói chuyện với nhau, nếu như bận thì phải nhắn tin báo cáo tình hình cũng như là việc sẽ làm trong ngày hôm đó. Thứ hai, trong khi Lạc Vô Song rời đi thì phải để Đậu Đậu lại làm con tin, anh cũng hứa sẽ chăm sóc cho Đậu Đậu thật tốt, chỉ cần cô quay về thì anh cũng sẽ trả lại tự do cho Đậu Đậu ngay. Điều cuối cùng, chính là muốn Lạc Vô Song hứa với anh không được làm việc quá sức, anh không muốn cô phải đổ bệnh.
Nghe xong ba điều kiện của Tiêu Uẩn thì cô cũng chỉ biết bật cười rồi gật đầu đồng ý, tuy nhiên thì cô cũng có nhắc nhở anh về Giang Phấn, tuyệt đối không được để Đậu Đậu lại một mình khi ở với bà ta, nếu như hôm đó anh và Tiêu Tú Trân đều bận thì nên đưa Đậu Đậu đến nhà của Vũ Hàn, vì dù sao cậu ta cũng có kinh nghiệm chăm sóc Đậu Đậu nhiều năm, sẽ không quá nguy hiểm với đứa nhỏ đó.
Tiêu Uẩn cũng gật đầu.
Và cứ như thế lời hứa của hai người họ cũng được lập ra.
Buổi tối đó thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn đang nằm bên cạnh nhau, cô thì vẫn còn đang cầm điện thoại nhắn tin báo với sư phụ một tiếng trước, vì hai ngày sau thì cô sẽ khởi hành cùng lúc với nhóm sinh viên học viện như Hàng Thái Phi, Trịnh Hiếu Nghĩa và Phùng Liễu Nghiên.
Tuy nhiên thì Tiêu Uẩn lại ôm chặt lấy cô, còn cố ý cọ cọ đầu vào sau gáy của cô, nhỏ giọng nói:
- Vợ à, ngày mai em đến công ty với anh nha? À không, nói đúng hơn là hai ngày này em ở với anh nha? Chứ không có em anh sẽ nhớ chết mất.
- Em còn định ngày mai sẽ về Tiêu phủ cơ, dù sao thì cũng phải tạm biệt cha mẹ một tiếng chứ.
- Anh đưa em đi.
Lạc Vô Song cũng chỉ phì cười, có vẻ như dạo gần đây Tiêu Uẩn đã ỷ lại quá nhiều vào Trần Thịnh rồi nhỉ? À, còn có Trương Mỹ Kiều nữa, nếu như để hai người đó biết anh trốn việc vì cô thì chắc cô sẽ bị hai người đó mắng chết mất. Mà nhắc mới nhớ nhỉ… Tính ra Trương Mỹ Kiều cũng không còn nhỏ nữa, so với những người nam nhân thì đáng lý ra cô ấy phải được gả đi rồi chứ? Tại sao đến bây giờ vẫn còn độc thân bền vững như vậy chứ?
Đến đây thì Lạc Vô Song còn định hỏi Tiêu Uẩn, nhưng có vẻ như cô không nên mở miệng sẽ tốt hơn, vì nếu bây giờ cô nhắc đến người khác thì chắc anh sẽ nói cô vô lương tâm, suốt ngày chỉ biết đến những người ngoài mà bỏ rơi anh mất, thôi thì chuyện đó để sau rồi hỏi vậy.
Sau đó thì cả hai cũng tắt đèn và ôm nhau đi ngủ, hiển nhiên thì Tiêu Uẩn vẫn giữ rất chặt Lạc Vô Song, có vẻ như anh đang sợ rằng cô sẽ bỏ đi giữa đêm vậy đó. Còn Lạc Vô Song cũng không có ý kiến gì, nhưng đến nửa đêm, lúc Lạc Vô Song tỉnh giấc thì cô lại nhận một tin nhắn từ Lý Tinh Thần, trong tin nhắn cô ấy đã nói rằng:
[Lý Tinh Thần]: Vô Song, tớ và Trình Đinh chia tay rồi.
Lạc Vô Song đọc xong tin nhắn cũng giật mình, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Mới lúc chiều nay hai người họ còn tốt lắm mà? Tự nhiên lại chia tay, còn là vào giữa đêm nữa chứ?
[Lạc Vô Song]: Tinh Thần, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại chia tay?
[Lý Tinh Thần]: Là tớ quản lý không được cảm xúc của mình, lúc chiều này Lạc Như Song đã tìm đến tớ, nói rằng tớ hãy buông tha cho Trình Đinh và anh Thái Phi đi, sau đó bọn tớ cãi nhau một trận rất to… Cuối cùng, tớ đánh cô ta.
[Lạc Vô Song]: Sau đó thì sao?
[Lý Tinh Thần]: Sau đó thì Trình Đinh đã đến và nhìn thấy tớ đánh cô ta. Dù rằng anh ấy không nói gì, nhưng đôi mắt của anh ấy nói cho tớ biết… Anh ấy đang thất vọng lắm.
Lúc này thì Lạc Vô Song cũng lay người Tiêu Uẩn dậy, anh còn lơ mơ không biết đã xảy ra chuyện gì. Đến khi đọc xong tin nhắn thì anh mới ngạc nhiên, rõ ràng Trình Đinh và Lý Tinh Thần vẫn rất yêu nhau, nhưng tại sao lại có chuyện Trình Đinh đồng ý chia tay chứ?
Kì lạ… Hai người này kì lạ thật đó.
[Lạc Vô Song]: Tinh Thần, cậu ngỏ ý chia tay trước sao?
[Lý Tinh Thần]: Ừ, tớ nói tớ mệt rồi, không muốn chơi nữa. Anh ấy cũng nói đồng ý.
Xem như pha này hết cứu, tuy nhiên sau đó Tiêu Uẩn lại đưa tin nhắn mà Trình Đinh đã nhắn với anh cho cô xem.
[Trình Đinh]: Tiêu Uẩn, có đó không? Tôi muốn nói một chuyện… Tôi và Tinh Thần chia tay rồi, cô ấy nói mệt và không muốn diễn nữa.
[Trình Đinh]: Chắc cô ấy sẽ nhắn cho vợ cậu… Có gì cậu nói với vợ cậu rằng hãy an ủi Tinh Thần với nhé?
[Trình Đinh]: Chết tiệt tôi cũng không biết bị cái quỷ gì nữa, rõ ràng cô ấy nói muốn chơi với Lạc Như Song nên tôi mới đến Lạc gia tham gia bữa ra mắt quái quỷ gì đó. Bây giờ cô ấy nói cô ấy mệt rồi, thật là khiến người ta đau đầu mà. Hơn nữa… Hơn nữa cô ấy cũng là người nói không sao nên tôi mới không chú ý nhiều, tôi còn thấy cô ấy chơi rất vui… Tự nhiên bây giờ lại nói chia tay… Tôi thật sự rất đau đầu đó.
Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn nhìn nhau, có vẻ như họ đang tự hiểu lầm nhau thì phải? Một người thì cho rằng đối phương đang thất vọng về mình, người còn lại thì lại nghĩ rằng người kia đang chới đùa tình cảm của mình… Nếu như tiếp tục như vậy thì cả hai càng đẩy càng xa hơn đây mà.
- Ừm, cái đó… Hay là ngày mai chúng ta hẹn họ ra được không?
- Vợ à, em lại định giúp hai người này sao?
- Chỉ là em không muốn cả hai bỏ lỡ nhau thôi. Nhìn vào tin nhắn thì em dám chắc hai đứa vẫn còn yêu nhau lắm.
Tiêu Uẩn cũng không từ chối, thôi thì cứ hẹn hai người ra rồi để hai người tự giải quyết cũng được, còn anh sẽ đánh lẻ đưa vợ đi hẹn hò rồi về Tiêu phủ. Hợp lý quá chừng!
#Yu~