Hành Nguyên đế cần Sở Diệp Hàn giúp ông ta đánh chiếm thiên hạ, vậy nên cũng không dám bức ép hắn quá chặt.
Chỉ cần hắn đồng ý cưới Vân Nhược Linh là được. Còn những cái khác, có bái đường hay không, có động phòng hay không, có cưới Nam Cung Nguyệt hay không, ông ta đều tuỳ theo ý hắn.
Vậy nên, lúc ấy nàng chỉ được một chiếc kiệu khiêng đến phủ Ly Vương, không bái đường thành thân cùng với Sở Diệp Hàn, thậm chí dáng vẻ của hắn thế nào cũng chẳng nhìn thấy.
Nhớ đến đây, Vân Nhược Linh đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Trước khi nàng xuất giá, cha đã giao cho nàng rất nhiều chuyện, trong đó có một chuyện, chính là bảo nàng phải giám sát từng đường đi nước bước của Sở Diệp Hàn.
Nói cách khác, sở dĩ Hành Nguyên Đế và Vân Thịnh muốn gả nàng cho Sở Diệp Hàn là vì để nàng giám sát Sở Diệp Hàn. Nàng chỉ là một con cờ trong tay Hành Nguyên Đế. Một người thông minh như Sở Diệp Hàn, làm gì có chuyện không nghĩ ra những việc này.
Vậy nên, hắn mới hận nàng đến tận xương tuỷ.
Đúng lúc này, trước cửa phòng truyền đến giọng nói của bà mai: “Tân nương đến. Giờ lành đã đến, nhanh nhanh nhanh, mau chuẩn bị đi, lập tức bái đường.”
Vân Nhược Linh nhìn về phía trước sảnh, chỉ thấy hai người mặc bộ quần áo đỏ rực đang cùng nhau đi vào sảnh chính.
Sở Diệp Hàn mặc một bộ quần áo cưới đỏ rực, dáng người sừng sững, cao ráo thẳng tắp. Bên dưới mão ngọc là một gương mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một lượt, rồi xoay người, ân cần, cẩn thận và nghiêm túc cầm lấy tay Nam Cung Nguyệt, bước từng bước đi đến sảnh bái đường.
Tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ, tiếng hát chúc mừng cùng nhau vang lên, vô cùng náo nhiệt.
Vẻ mặt bà mai vui mừng phấn khởi bước lên, đỡ lấy tân nương rồi nói: “Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường.”
Sở Diệp Hàn nắm tay Nam Cung Nguyệt. Hai người đứng song song, đang chuẩn bị bái đường thì đột nhiên thấy một bóng dáng màu đỏ đang từ hành lang đi đến.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy bóng dáng màu hồng này, tất cả mọi người đều ngây người ngay tại chỗ. Một khắc này, tiếng chiêng trống ngừng, tiếng pháo nổ tắt, tiếng hát chúc mừng đột nhiên ngừng lại.
Lúc mọi người vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh đeo mạng che mặt, biểu cảm giống hệt như nhìn thấy quỷ.
Hôm nay là ngày lành của Ly Vương và Nam Cung Nguyệt, cái người phi tần không được sủng ái này chạy đến đây làm gì?
Đúng là xui xẻo.
“Ngươi đến đây làm gì?” Trong chớp mắt khi Sở Diệp Hàn nhìn thấy Vân Nhược Linh, thân hình cao lớn vô thức ngăn trước mặt Nam Cung Nguyệt, mạnh mẽ bảo vệ nàng ta, giống như thể Vân Nhược Linh là con cọp cái ăn sạch sẽ bé thỏ trắng vậy.
Vân Nhược Linh thướt tha lướt qua, phong thái như cành liễu rủ trong gió, cho dù hơi nhàn nhã tuỳ tiện, nhưng cũng không mất đi phong độ của người chính thất.
“Vương gia, nước Sở có quy định, khi trượng phu nạp thiếp, thiếp thất phải kính trà cho chính thất, có được sự đồng ý của chính thất mới có thể làm thiếp. Hôm nay chàng muốn cưới Nam Cung cô nương, ta cũng là chủ mẫu của Vương phủ. Nếu như không đến uống chén trà này của nàng ấy, chỉ sợ người dân nước Sở cũng sẽ không thừa nhận mối hôn nhân này.” Vân Nhược Linh lạnh nhạt nói.
Nàng nói xong, lạnh lùng ngồi xuống vị trí chủ vị. Một bộ quần áo đỏ rực, càng khiến nàng nổi bật lên phong thái vô cùng uy nghiêm.
Trên mặt nàng đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng láng, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, không kiêu căng cũng không tự ti.
Câu nói của nàng giống như sấm sét đánh vào lỗ tai của khách mời. Tất cả mọi người đều giống như bị điện giật, không thể tin nổi mà nhìn nàng chằm chằm.
Lá gan của Ly Vương phi này cũng thật lớn, dám ở hôn lễ của Ly Vương khiêu chiến với hắn.
Nghe đồn Ly Vương phi vô cùng xấu xí, tính tình thất thường, là người không khác gì một con ngu nhưng từng câu từng chữ nàng nói ra đây lại rất có tình có lý, khiến cho người có mặt ở đây không thể nào phản bác được.
***
—