Mục lục
Thần y vương phi không dễ chọc - Vân Nhược Linh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng công chúa bước vào, vội vàng chạy đến bên giường Sở Diệp Hàn với vẻ mặt lo lắng, nàng ta đẩy Vân Nhược Linh ra rồi nằm chặt lấy tay của Sở Diệp Hàn, nước mắt rơi tí tách: “Diệp Hàn, sao lại thành ra như thế này chứ? Là kẻ nào đã ám sát đệ, đệ tỉnh lại đi có được không? Ta và Thái hậu nghe được tin tức xong đều rất lo lắng cho đệ, nếu không phải nhờ Thái hậu cầu xin Hoàng thượng cho phép ta xuất cung thì ta sẽ không thể nào gặp được đệ”

Đây là lần đầu tiên nàng ta xuất cung sau nhiều năm như vậy, nhưng nàng ta thà không cần vinh dự này mà chỉ cần đổi lấy bình an cho đệ đệ.

Vẫn Nhược Linh bị trưởng công chúa đẩy một cái suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, nàng lạnh lùng đứng dậy rồi liếc nhìn trưởng công chúa. Nếu không phải thấy cuộc đời của trưởng công chúa rất tội nghiệp thì nàng đã đẩy lại từ lâu rồi. Thôi bỏ đi, không cần phải so đo với nữ nhân điên khùng này.


Mạch Lan thấy vậy thì vội vàng bước tới đỡ Vân Nhược Linh rồi nói với trưởng công chúa: “Vương phi đang cứu Vương gia vì vậy xin công chúa đừng đối xử với Vương phi như vậy.”

“Ta đối xử với nàng ta như thế thì sao chứ, đối xử như thế xem như vẫn còn nhẹ nhàng đấy, nếu đổi lại thành người khác thì đã giết chết nàng ta từ lâu rồi.” Trưởng công chúa nói với vẻ tức tối.

Mạch Lan bảo: “Những chuyện xảy ra vào năm đó là lỗi của Vân Thừa tướng chứ Vương phi vô tội. Vương phi đang cố gắng chữa trị cho Vương gia, xin công chúa đối xử tốt với người một chút.”

“Mạch Lan, người là người của Sở gia hay là người của Vân gia, mới được mấy ngày mà ngươi đã bắt đầu nói hộ nàng ta rồi hả? Nàng ta là Ly Vương phi cho nên chữa trị cho Vương gia là trách nhiệm của nàng ta, nếu không thể chữa khỏi cho Vương gia thì ta sẽ hỏi tội nàng ta.” Trưởng công chúa nghiến răng đe dọa.

Mạch Lan còn muốn nói thêm nhưng Vân Nhược Linh đã kéo hắn ta lại: “Mạch Lan, thôi bỏ đi, công chúa đang buồn lòng, cứ kệ tỷ ấy đi.”

Nhưng ai ngờ trưởng công chúa lại đứng dậy liếc nàng với ánh mắt đầy vẻ tức giận: “Vân Nhược Linh, ngươi đừng tưởng rằng hai ống thuốc mỡ kia đã chữa khỏi cho ta thì ta sẽ cảm kích ngươi. Đây là người đang chuộc tội với Sở gia, là việc ngươi phải làm. Ta nghe thái giám nói rằng vì phải cứu người nên Diệp Hàn mới bị thương, có phải cái thứ hồ ly tinh, đồ sao chối nhà ngươi cố tình câu kết với sát thủ để hãm hại Diệp Hàn không hả? Bây giờ lại đứng ở đây giả làm người tốt, bọn họ đều bị người làm cho đầu óc mê muội nhưng ta thì không tin người đâu”



Vân Nhược Linh hơi bất ngờ, nàng cố gắng giải thích: “Xin công chúa hãy ăn nói cẩn thận, mục tiêu của bọn sát thủ là Vương gia chứ không phải ta, ta mới là người bị hắn làm liên lụy, nếu cuối cùng không phải do ta đã giết chết thủ lĩnh của đám thích khách đó thì Vương gia đã chết từ lâu rồi.”

“Ngươi giết ư, ngươi biết võ công sao? Ngươi có thể giết được thủ lĩnh của đám thích khách đấy hả, thật là nực cười mà. Trưởng công chúa nói với vẻ mặt khinh thường.

“Đúng vậy, do chính tay ta giết, nếu công chúa không tin thì có thể đợi Vương gia tỉnh lại rồi đích thân hỏi hắn.” Vân Nhược Linh nói.

“Ta sẽ không tin những lời nói nhảm của ngươi đâu, ngươi cũng thích nói dối hệt như lão hồ ly Vân Thừa tướng vậy, người còn đứng ở đây làm gì, đi ra ngoài đi, ở đây không cần ngươi lo.” Trưởng công chúa hét lên đầy giận dữ.

Sau khi hét lên, nàng ta lại chạy đến bên giường rồi nằm úp sấp trước mặt Diệp Hàn mà òa khóc một cách đau lòng.


Mạch Lan nói: “Công chúa, Vương phi đang đảm nhận trọng trách chữa trị cho Vương gia, người không thể ra ngoài được.”


Trưởng công chúa nhìn hắn ta với vẻ căm ghét rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Mạch Lan, thực sự ta đã tin lầm cái tên vong ân bội nghĩa nhà ngươi rồi, bây giờ Vương gia đang nguy hiểm đến tính mạng thế mà ngươi lại còn bảo vệ nữ nhân này, ta dám chắc chắn rằng là do nàng ta đã hãm hại Vương gia, Vương gia bình thường đều rất yên ổn, thế nhưng tại sao vừa ở cùng nàng ta thì lại xảy ra chuyện chứ?”


“Cho dù là không có Vương phi thì năm nào Vương gia cũng sẽ bị ám sát vài lần, lần này chỉ là đúng lúc Vương phi cũng ở đó mà thôi.” Mạch Lan nói.


“Ta không muốn dài dòng với người những chuyện này nữa, ngươi cũng cút ra ngoài cho ta, ta muốn ở cùng Diệp Hàn.” Trưởng công chúa nói xong thì buồn bã nhào lên người Sở Diệp Hàn khóc rất thương tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK