“Bẩm Hoàng thượng, đứng sau chuyện này chắc chắn là người của Ly Vương, thần không nghĩ đến chuyện Ly Vương đang nắm trên giường bệnh mà vẫn còn có năng lực lớn như thế, rõ ràng là hắn vẫn chưa chết, lại cho người đi truyền tin là mình đã chết để lừa gạt, lợi dụng và kích động bá tính như vậy, thật đúng là tội ác tày trời.” Tô Minh tức giận cau mày.
Nữ nhi của ông ta được gả cho Tấn Vương, đương nhiên sau này ông ta sẽ luôn ủng hộ Tấn Vương mà phản đối Ly Vương.
Hành Nguyên để gật đầu: “Nhưng hiện bá tảnh đều đứng về phía hắn, chuyện này càng ngày càng khó xử lý, trẫm phải giải quyết thật tốt.”
“Điều này cho thấy ở phía sau Ly Vương có rất nhiều người giúp đỡ, nếu không loại bỏ được những nguy hiểm tiềm ẩn này, tai hoạ sẽ rất nghiêm trọng.” Tô Minh nói.
Hành Nguyên đế ủ rũ nói: “Trẫm tưởng rằng chỉ cần hắn chết đi thì chuyện này sẽ kết thúc, trẫm cũng coi như giải quyết được một mối họa lớn, không ngờ mọi việc lại trở nên như thế này. Những bá tánh kích động vì oán hận đứng lên, bây giờ cũng không dễ dàng để làm họ bình tĩnh lại.
“Hiện giờ chỉ còn cách nhanh chóng truyền tin tức Ly Vương còn sống ra ngoài thì mới có thể dập tắt sự tức giận của bá tánh. Hoàng thượng yên tâm, thần sẽ phải người truyền tin tức này ra ngoài, tạm thời có thể làm cho sự tức giận của bá tánh lắng xuống một chút.” Tô Minh nói.
“Sau đó thì sao?” Hành Nguyên để hỏi.
“Chúng ta sẽ giả vờ phái ngự y kết hợp với Ly Vương Phi, ra sức chữa trị cho Ly Vương, để bá tánh biết được rằng Hoàng thượng đã cố gắng cứu Ly Vương như thế nào, từ đó có thể xoa dịu sự tức giận của họ. Kết quả sau cùng thì đương nhiên hắn phải chết, ngài hãy nằm bắt cơ hội này diệt trừ hắn, không được lãng phí.” Tô Minh nham hiểm bày mưu.
“Cho dù có thể làm cho cơn giận của bá tánh lắng xuống nhưng danh tiếng của Tấn Vương sẽ vì chuyện này mà bị hủy hoại. Đối với bá tánh, hắn ta là người giết chết Ly Vương, sẽ không ai đồng ý để hắn ta trở thành Thái Tử.
“Hoàng thượng muốn phong Tấn Vương làm Thái tử sao?” Tô Minh hỏi.
Thật ra, từ lâu ông ta đã đoán được tâm tư của Hoàng thượng, chỉ là giả vờ như không biết.
Tấn Vương là trưởng tử của Hoàng thượng và Hoàng hậu, phía sau còn có Tô gia chống lưng, tuy rằng tính cách bốc đồng và hung ác, nhưng dù sao cũng là một hoàng tử đích thực.
Cũng chỉ có hắn ta mới có thể tranh đấu một trận với Sở Diệp Hàn.
Những hoàng tử khác hoặc là còn nhỏ tuổi, hoặc là tính cách quá yếu đuối, hoặc quá tầm thường nhưng đầy tham vọng thì cũng là do gia đình nhà ngoại thế lực không mạnh, hậu thuẫn không kiên cố.
Mặc dù còn có tam Hoàng tử thông minh, sáng suốt, nhân từ, đức độ, có thể đọ sức với Tấn Vương nhưng lại mắc bệnh nặng, khó mà làm được việc lớn.
Vì thế trong số các vị Hoàng tử, Tấn Vương được chọn để kể vị là sự chọn lựa tốt nhất.
Mà ông ta vì biết Hoàng thượng không còn sự lựa chọn nào khác nên mới đem nhi tử gả cho Tấn Vương.
Thật ra, trong lòng bọn họ đều biết rõ, trong số những vị hoàng tử của Hành Nguyên đế, không ai có thể so sánh được với Sở Diệp Hàn.
Tấn Vương bởi vì là trưởng tử của Hoàng thượng nên mới được trọng dụng, nói thẳng ra là hắn ta không có công lao gì lớn đối với đất nước.
Sở Diệp Hàn có dũng có mưu, văn võ song toàn, có tài lãnh đạo, cả bá tánh trong nước hay ngoài nước đều quy thuận, lại có kinh nghiệm chinh chiến và có danh tiếng trong quân doanh. Là người tài ngàn năm có một. Cũng chỉ có hắn mới phù hợp trở thành Thái tử nhất.
Chỉ tiếc rằng hắn là trưởng tử của Tiên Đế nên cho dù là người tài năng xuất chúng như thế cũng vẫn bị số mệnh vùi dập.
Nghe Tô Minh hỏi như vậy, Hành Nguyên đế cũng không muốn giấu ông ta: “Trước đây, trầm có ý muốn lập hắn ta làm Thái Tử, nhưng bản thân hắn lại không biết cố gắng, cũng không được bá tảnh ủng hộ. Trầm vẫn chưa giả, tạm thời bỏ qua chuyện này, sau này nói tiếp.”
“Đúng vậy, vẫn nên cho Tấn Vương thời gian để chứng minh bản thân mình” Tô Minh nói.
Lúc này, Liễu công công bước vào: “Bẩm Hoàng thượng, đêm qua có vài vị đại thần dâng tấu chương cho người tiến cung, muốn được gặp Tấn Vương, nói rằng việc Tấn Vương sát hại Ly Vương đã làm khơi dậy sự tức giận của bá tánh, muốn Hoàng thượng hỏi tội Tấn Vương và muốn hắn ta giải thích chuyện này trước tất cả bách tính”