Trên mặt Mạch Liên tràn đầy sự kinh hãi, trong lòng hắn ta dấy lên một sự cảm không lành.
“Ly Vương phi, làm sao mà Mạch Lan bị trúng độc? Lão phu xem qua rồi, hắn ta không hề trong độc, trên người cũng chẳng có vết thương gì, càng không có dấu hiệu trúng độc, rõ ràng hắn đang rất không ổn, một dấu hiệu của sắp chết, làn da của hắn mới sạm đi như vậy.”
Vương Thái y khẽ giọng nói.
Vân Nhược Linh nói: “Sai, con người nếu như chết đi, lúc đầu da chỉ tái nhợt, không biến thành màu đen. Hơn nữa, nhịp tim của Mạch Lan vẫn đập bình thường. Hắn ta vẫn còn sống, nhưng lúc này thì da lại biến thành màu đen, chắc chắn là bị trúng độc.”
Vân Nhược Linh tự tin chầm chậm nói, nói xong quay người sang hỏi Mạch Liên:
“Mạch Thị vệ, thực đơn mấy ngày qua của Mạch Lan có khả năng không được bình thường, thực đơn của hắn ta mấy ngày này do ai chuẩn bị.”
“Nương nương, người đang nghi ngờ có kẻ hạ độc ở trong đồ ăn của Mạch Lan?” Mạch Liên hồi hộp hỏi.
“Ta đã kiểm tra cơ thể hắn ta, trên người hắn không hề có vết kim châm hay vết thương nào khác.”
“Có vẻ như chất độc là từ thức ăn xâm nhập vào. Bây giờ phải nghiêm ngặt kiểm tra những kẻ mua thực phẩm, nấu và đưa cơm cho hắn ta.”
Vân Nhược Linh nói.
Sở Diệp Hàn nghe xong cúi gầm mặt xuống, lập tức ra lệnh cho Mạch Liên: “Truyền lệnh xuống, mang toàn bộ những kẻ chịu trách nhiệm mua thực phẩm, nấu và đưa cơm cho Mạch Lan lên đây, bổn vương sẽ tự mình thẩm vấn.”
Một lúc sau, cả ngàn người đều quỳ rạp trong sân, Sở Diệp Hàn ngồi trên chiếc ghế lớn chạm trỗ đầy hoa văn, trong tay nâng một tách trà trong tay và tự mình thẩm vấn bọn họ.
Kết quả, thẩm vấn cả buổi trời, cái gì cũng không hỏi ra được.
Đầu bếp và nha hoàn từng kẻ từng kẻ một đều thành khẩn thề rằng bọn họ không hề hạ độc vào trong thức ăn.
Sở Diệp Hàn sai người lục soát trong phòng của bọn họ, nhưng không tìm thấy chất độc nào.
Vân Nhược Linh lấy một cây kim châm ra để kiểm tra thức ăn trong bếp và thức ăn mà Mạch Lan đã ăn, nhưng không phát hiện ra độc tố. nàng bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng là Mạch Lan đã có dấu hiệu trúng độc, nhưng lại không thể phát hiện ra độc tố trong thức ăn này.
Lúc này, Vương thái y bắt đầu vuốt bộ râu của mình, ông ta nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh và giễu cợt:
“Vương phi nương nương, thế nào rồi? Lão phu đã nói không có trúng độc, mà là rơi vào đường cùng rồi.”
“Ta nói đâu có sai đâu? Người không phát hiện ra gì cả, nếu nói là hắn ta đang trúng độc vậy thì thật là vô lý.”
Vân Nhược Linh phớt lờ ông ta, đột nhiên chạy ra ngoài sân rồi lại quay lại. Bởi vì trong cái sân này, nàng ngửi thấy mùi hương giống như ở mùi hương trong phòng của Mạch Lan, nàng nhìn xung quanh sân thì thấy cách đó không xa có hàng chục chậu hoa màu sắc kỳ lạ khác nhau, nàng càng đi về phía trước thì mùi thơm kỳ lạ đó càng nồng.
Tuy nhiên, tùy lúc mà mùi hương của loài hoa khác thoang thoảng bay qua, bao trùm lên mùi của các loại hoa kỳ quái kia, nhưng chỉ cần nàng ngửi kỹ thì vẫn có thể phân biệt được mùi hương kỳ lạ kia.
Mùi hương đấy khác với hương hoa thông thường, nói có chút chút mùi của thuốc.
“Nương nương, người phát hiện ra gì rồi?”
Mạch Liên cảm thấy kỳ quái bước lên phía trước hỏi Vân Nhược Linh.
“Ta cũng không rõ lắm.”
Vân Nhược Linh nói.
Vương thái y khẽ khịt mũi đắc ý nói:
“Ngài ấy thì có thể phát hiện được gì chứ? Bản thân không hề biết y thuật, ngài ấy cũng chỉ đang bán tín bán nghi, Mạch Lan rõ ràng là đã tiêu đời rồi.”
“Vương phi nói rằng hắn bị trúng độc, nhưng ta đã kiểm tra qua thân thể của Mạch Lan, không hề có dấu hiệu của việc trúng độc, còn có thức ăn mà hắn ta đã ăn trong đó cũng chẳng hề có độc.
“Vương phi nương nương, người đã không biết cách trị thương thì cứ nói sớm, nếu như tuân theo phương pháp điều trị mà lão phu đã dùng trước đây, có lẽ tình hình của Mạch Lan sẽ không trở nên tệ hơn, nếu như người cứ như vậy, hắn ta sẽ không xong đấy. Người đây là đang giết người. Hừm!”
Vân Nhược Linh lạnh lùng liếc nhìn Vương thái y:
“Chẳng phải đêm đó ngươi nói Mạch Lan sẽ không thể cứu được sao? Còn muốn Mạch Liên chuẩn bị tang lễ? Sao bây giờ ngươi lại nói sẽ không trở nên tệ hơn?”