Vân Nhược Linh nói xong thì mở thuốc mỡ tra mắt ra, thuốc mỡ tự động nặn ra một chút. Nàng cầm bông vải thấm vào, bôi lên mắt của Trưởng công chúa.
“A!” Vừa mới bắt đầu, Trưởng công chúa không thích ứng được nên khó chịu kêu nhẹ một tiếng.
Vân Nhược Linh nói: “Công chúa đừng căng thẳng, thuốc mỡ tra mắt này là như vậy đấy, thoa lên sẽ không được thoải mái lắm nhưng một lúc nữa thôi là mắt của người sẽ không ngứa nữa”
Quả nhiên, sau khi nàng thoa thuốc được một lúc, Trưởng công chúa chớp hai mắt, nhận ra mắt của mình thật sự không còn ngứa nữa.
Nàng ta nghĩ đây là thuốc mỡ tra mắt gì mà lại kỳ diệu như vậy.
“Mắt của ta thật sự không còn ngứa như trước nữa rồi, thuốc này cũng quá thần kì rồi, thuốc này ở đâu vậy?” Trưởng công chúa mừng rỡ hỏi.
“Thuốc này là sự phụ ta cho ta” Vân Nhược Linh đậy nắp lên ống thuốc mỡ tra mắt rồi đưa cho Trưởng công chúa, sau đó lại căn dặn: “Công chúa nhớ kĩ, sau này mà ngứa mắt, khô mắt thì không được dùng tay dụi, bởi vì không rửa tay nên trên bề mặt da có rất nhiều vi khuẩn sẽ khiến mắt ngày càng khó chịu hơn. Ngươi bôi tạm thuốc này mấy ngày trước đã, nếu như có chuyển biến tốt, không có màu đỏ cũng không ngứa nữa thì có thể ngừng dùng thuốc.”
Vân Nhược Linh vừa nhìn mắt của Trưởng công chúa là biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Trước đây vì không cẩn thận nên nàng cũng mắc phải loại viêm kết mạc dị ứng này. Nếu như đã mắc phải mà không bôi thuốc thì sẽ rất khó chịu.
Có hai loại thuốc, một loại là thuốc nhỏ mắt, một loại là thuốc mỡ tra mắt, bên trong đều chứa chất kháng sinh, hiệu quả gần giống nhau. Nàng khá thích dùng thuốc mỡ tra mắt nên đã đưa loại này cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa, Thái hậu và các thải y nghe vậy thì đều gật đầu như giã tỏi, trên mặt là vẻ bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra dụi mắt thôi mà cũng có nhiều kiến thức như vậy, đúng là được mở mang tầm mắt.
Lúc này, mắt không còn ngứa nữa nên tâm trạng của Trưởng công chúa cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Mắt của nàng ta tốt hơn nhiều rồi. Nhưng tính cách nàng ta kiêu ngạo như thế nên đương nhiên là sẽ không cảm ơn Vân Nhược Linh.
Nàng ta nói với Vân Nhược Linh: “Thuốc này của người có tác dụng hay không còn chưa nói chắc, đợi bổn công chúa dùng rồi mới biết được”
Nói xong, nàng ta cáo lui Thái hậu, cầm thuốc và bông tắm rồi rời đi.
Vân Nhược Linh cho Thái hậu uống thuốc xong thì cảm thấy một tiểu nên đi tới nhà xí bên cạnh Ngự Hoa Viên.
Nàng đi tiểu xong thì rửa sạch tay ở thùng nước rồi chuẩn bị đi ra Ngự Hoa Viên thăm thú, hít thở không khí trong lành.
Ai ngờ mới đi được vài bước mà nàng đã nhìn thấy bóng dáng của một đôi thần tiên quyến lữ dưới một gốc cây mai.
Thật khéo, nàng lại bắt gặp tướng công của mình và thê tử của người khác đang độc thoại.
Nàng chẳng thèm xem màn kịch này, vốn định nhanh chóng rời đi nhưng tiếng khóc của Tô Thường Tiểu quá lớn, thoáng cái khơi gợi lên sự tò mò của nàng.
Nàng vội vã tìm một tảng đá rồi nấp ở phía sau.
Tô Thường Tiểu à, người đừng trách ta nghe lén, ai bảo người biểu hiện oan ức như vậy làm gì! Khiển người ta không nhịn được mà chỉ muốn tìm tòi hư thực, ngồi cắn hạt dưa.
Nàng nhìn xuyên qua khe hở của hòn non bộ thì thấy Tô Thường Tiểu đang dùng khăn lau mắt, khó chịu khóc lóc: “Diệp Hàn, ta vẫn luôn thủ thân như ngọc vì chàng, vậy mà chàng lại lén lút làm chuyện đó sau lưng ta. Ta thật sự rất khó chịu, trái tim ta như loạn nhịp thở không ra hơi”
“Ngươi thủ thân như ngọc vì bổn vương? Không phải người đã viên phòng với Tần Vương từ lâu rồi à?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng cười.
Tô Thường Tiếu lúng túng một lúc: “Ý ta nói là lòng ta vẫn luôn thủ thân vì chàng, trong tim ta chỉ có chàng, không hề có Tần Vương. Ta và hẳn viên phòng cũng là vì ta bị ép, bất đắc dĩ không còn cách nào. Ta tưởng chàng vẫn luôn không đụng vào Vân Nhược Linh nhưng không ngờ chàng lại đụng vào nàng ta”