Hòa thúc cảm động rớt nước mắt, không ngừng gật đầu: “Đa tạ nương nương minh xét, nếu như ta thật sự muốn tham ô, còn phải đợi đến hôm nay mới làm sao?”
Nam Cung Nguyệt lạnh lùng nói: “Hòa thúc, sự thật ở ngay trước mắt, các hạng mục thu chi của vương phủ đều là do ông quản lý, trong tay ông có quyền lực rất lớn, chỉ cần thay đổi một mục thu chi thôi là đã có thể tham ô được rất nhiều bạc rồi. Khi đó, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, chúng ta làm sao có thể vu cáo hãm hại ông.”
Hòa thúc lập tức, tức giận nói: “Từ trước đến nay ta đều ghi chép đúng sự thật, không thể nào có chuyện biến một trăm lượng thành một ngàn một trăm lượng được. Quyển sổ kia rõ ràng là đã bị người khác sửa, khi đó ta muốn đi tìm Vương gia để khiếu nại nhưng mà Vương gia lại không để ý đến ta. Vương phi nương nương, người phải làm chủ cho ta.
“Sổ thu chi kia có còn ở đó không? Đưa lên cho ta xem.”, Vân Nhược Linh đột nhiên nói.
“Còn ạ, vẫn còn ở trong này, mời nương nương xem qua.”, Lý tú tài lập tức tìm được một quyển trong đống sổ sách dâng lên cho Vân Nhược Linh, đồng thời nói: “Nương nương, tại hạ cũng đã xem quan quyển sổ thu chi này rồi, nét chữ bên trên đó giống hệt nét chữ của bản Hòa thúc, căn bản chính là ông ta tham ô. Bây giờ ông ta ngụy biện chẳng qua là muốn tranh thủ sự đồng tình của người, Vương phi đừng để bị ông ta lừa gạt.
“Ngươi ngậm máu phun người! Ta vốn không tham ô!”, Hòa thúc tức đến tim gan đau đớn, không thở nổi.
“Hòa thúc, ông cứ bình tĩnh, để ta so sáng nét chữ này một chút”, Vân Nhược Linh nói xong, cầm lấy cuốn sổ, lật đến trang đó, nhìn thấy năm chữ viết to “một ngàn một trăm lượng”.
Thoạt nhìn, những chữ này có vẻ như là nét chữ của cùng một người.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, nàng phát hiện ra có điều không đúng.
“Hai chữ một ngàn phía trước rõ ràng là bị viết hơi chen chúc, chỗ viết rất chật trội, hơn nữa độ tinh tế cũng khác với những chữ viết phía sau.
Chỉ là chữ này nhỏ quá, nhìn sơ qua không thể nhận thấy điều gì khác thường, chỉ có dùng kính hiển vi hoặc kính lúp công xuất lớn mới thấy được rõ ràng.
Đột nhiên Vân Nhược Linh nghĩ đến, phòng thí nghiệm của nàng chắc là có kính lúp công xuất lớn, nàng ngay tức khắc xoay chuyển ý thức tìm trong hệ thống chữa bệnh một vòng.
Quả nhiên, nàng phát hiện ra có một chiếc kính lúp, trên giá đựng đồ linh tinh.
Nàng lại xoay chuyển ý thức, chiếc kính lúp kia đã xuất hiện trong túi vải. Nàng đưa tay sờ sờ trong túi, quả nhiên là chiếc kính lúp đã ở đây.
Thật sự thần kỳ.
Nàng lấy chiếc kính lúp ra, soi lên quyển sổ, vừa soi đã ngay lập tức phát hiện ra manh mối.
“Tỷ tỷ đang làm gì vậy?”, Nam Cung Nguyệt thấy động tác của Vân Nhược Linh, cảm thấy kỳ lạ nên đi qua xem, nàng ta tò mò nhìn vào kính lúp.
“Muội đến thật đúng lúc, mau xem đi, hai chữ phía trước này với các chữ phía sau rõ ràng là dùng nét bút và hai loại mực khác nhau. Hai chữ ‘một ngàn này rõ ràng là do có người viết thêm vào.”, Vân Nhược Linh nói.
“Thật vậy sao?”, Hòa thúc và quản gia cảm thấy kỳ lạ cũng đi đến, sôi nổi sáp đến gần, nhìn vào chiếc kính lúp của Vân Nhược Linh.
“Hòa thúc hỏi: “Nương nương, đây là cái gì vậy?”
“Đây là kính lúp, có thể phóng to đồ vật. Khi nhìn bằng kính lúp, dễ dàng phát hiện ra hai chữ ‘một ngàn này là do có người viết thêm vào, nét chữ không tinh tế, với lại loại mực này cũng kém hơn rất nhiều, dẫn đến các ký tự viết bị phân chia. Hơn nữa, sau khi phóng to, nó bị cong và không được tự nhiên, nét chữ rất thô. Còn các chữ khác thì viết đều nhau, liền mạch dứt khoát, không bị chia tách. Đây chắc chắn không phải chữ được viết từ cùng một loại mực, hơn nữa hai chữ này viết rất chen chúc, rõ ràng là bị người khác viết thêm vào…, Vân Nhược Linh nói.