“Bộ khúc là làm gì?” Vân Nhược Linh hỏi.
“Bộ khúc, ở thời cổ đại tương đương với người gác cửa, người giữ cửa được nuôi dưỡng bởi những địa chủ quyền lực, bây giờ được gọi là bộ khúc. Có điều bọn họ không phải người gác cửa của Vương Gia mà là một số người không có nhà để về, bọn họ có người bởi vì chạy nạn và loạn lạc đi tới nơi này, có người là nông dân mất đất, có người là hiệp sĩ giang hồ, có người là người lính từng bị thương trên chiến trường, một số là tá điền thuê ruộng của Vương phủ. Vì bọn họ không có cách nào sinh tồn, Vương phủ liền thu nhận bọn họ, để bọn họ trở thành bộ khúc của Vương phủ, bình thường đại đa số bọn họ trồng trọt ở đồng ruộng, khi có chiến sự thì sẽ tập kết lại, cống hiến vì Vương gia. Rất nhiều người trong số bọn họ đều từng nhận ân huệ của Vương gia, Vương gia từng cứu mạng bọn họ, vậy nên bọn họ hết sức trung thành với Vương gia, bọn họ cũng chỉ nghe lệnh của Ly Vương phủ, bọn họ sống một cách quang minh chính đại. Vương gia là chỗ dựa của bọn họ, bây giờ Vương gia gặp chuyện, chỗ dựa của bọn họ cũng mất rồi, đương nhiên sẽ dốc sức liều mạng vì Vương gia.
“Hóa ra là vậy.” Vẫn Nhược Linh nói,
Hóa ra những sĩ tử này tương đương với lực lượng vũ trang của Sở Diệp Hàn, hơn nữa là bọn họ luôn sống quang minh chính đại.
“Chỉ là có những sĩ tử bình thường, bọn họ chỉ biết làm ruộng, cũng có những sĩ tử lợi hại, bọn họ là dũng sĩ do Vương gia đặc biệt bồi dưỡng, tên Vương Nhị đó, chính là nhân tài mà Vương Gia đặc biệt bồi dưỡng, chỉ đáng tiếc hắn mắc bệnh nặng, không cầm nổi kiểm, không có cách nào thay Vương Gia lên chiến trường. Nhưng hôm nay, hắn ta cũng được tính là chết có ý nghĩa, chết có giá trị. Mạch Lan thở dài nói.
Vân Nhược Linh cũng thở dài một hơi: “Nếu như lúc đó ta ở hiện trường thì tốt rồi, nói không chừng có thể cứu hắn ta một mạng.” “
Mạch Lan nghiêm mặt nói: “Vương Phi, không thể, thuộc hạ biết rõ người lương thiện nhưng không thể cứu mạng hắn ta, hắn không sống nổi.
“Tại sao chứ?” Vẫn Nhược Linh hỏi.
“Hắn chết rồi mới nâng cơn thịnh nộ của lão bách tính đối với Tấn Vương phủ lên, mới có thể khiến các lão bách tính khác căm tức, cùng tạo áp lực cho Tấn Vương phủ, sự việc mới có thể được thổi phồng lên, đến lúc đó Vương gia của chúng ta mới được cứu. Vì Vương gia, hắn ta chỉ có thể hy sinh.” Mạch Lan than thở mà nói.
Vân Nhược Linh nhìn Sở Diệp Hàn đang hôn mê trên giường một cái rồi khẽ thở dài. Sở Diệp Hàn, hắn nhất định phải mau chóng tỉnh lại.
Nếu như hắn không tỉnh lại thì sẽ có lỗi với những tướng sĩ vì hắn mà hi sinh.
Nàng rất đồng tình với tên Vương Nhị kia, mạng sống của hắn ta chỉ là đòn bẩy trong chuyện này, đáng thương biết bao.
Nhưng nàng cũng biết, sống ở thời buổi loạn lạc thì nhất định phải đối mặt với rất nhiều chuyện như vậy, nàng phải trở nên kiên cường thì mới có thể đối mặt với chúng.
Mạch Lan có lẽ cũng nhìn ra được sự khó chịu của Vân Nhược Linh, hắn ta nói: “Vương Phi, có lẽ đối với Vương Nhị mà nói, hy sinh vì Vương Gia mới thật sự khiến hắn ta được giải thoát, hắn ta cũng sẽ cảm thấy rất vinh dự.
“Vậy Vương Gia của người càng phải mau chóng tỉnh lại, phải sử dụng quyền thể và quan hệ của hắn để giúp đỡ càng nhiều bách tỉnh mới xứng đáng với những người đã hy sinh vì hắn.” Vân Nhược Linh nói.
Đêm khuya, trong hoàng cung.
Hành Nguyên để đang ở trên long sàng cùng với một mỹ nhân dị tộc xinh đẹp mới tiến cung, đột nhiên, bên ngoài truyền tới giọng nói hết sức sợ hãi của Liễu công công.
“Hoàng thượng, việc lớn không ổn rồi, có mấy nghìn lão bách tính vây đánh Tấn Vương phủ, đã đánh nhau với người của Tấn Vương rồi.”
“Cái gì?” Hành Nguyên đế lập tức đứng dậy, ngay cả mỹ nhân dị vực trong lòng cũng không quan tâm nữa rồi, ông ta vội vàng đứng dậy, tùy tiện choàng bộ xiêm y lên rồi đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại có lão bách tính vây đánh Tấn Vương phủ, có phải Tấn Vương làm ra chuyện gì rồi không?” Hành Nguyên đế vừa đi ra ngoài liền lớn tiếng hỏi.