“Đúng vậy, ta muốn sinh con dưỡng cái cho chàng, sau này lúc mà chàng bận rộn không thể ở bên ta, ta hy vọng con của chúng ta có thể ở cùng ta, có hài tử ở bên thì giống như là nhìn thấy chàng vậy, đứa bé sẽ là nơi kỷ thác của ta, là kết tinh tình yêu của chúng ta, trên người nó sẽ mang theo tình yêu của chúng ta, còn trận quý hơn cả vàng bạc châu báu.” Nam Cung Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa cười vừa chứa lệ trong mắt như là hết sức mong chờ vậy.
Sở Diệp Hàn trầm ngâm một lát rồi nói: “Được, bản vương đồng ý với nàng, cho nàng một đứa bé
“Có thật không? Chàng thật sự đồng ý?” Nam Cung Nguyệt như thể không dám tin mà chăm chú nhìn Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn nâng mặt của nàng ta lên, “Vì cái gì mà không đồng ý? Bản vương cưới nàng nên muốn chịu trách nhiệm với nàng. Đừng nói một đứa bé, chỉ cần nàng thích thì bao nhiêu cũng có thể. Nhưng mà, đêm nay không thể vì trên tay nàng còn có thương tích, chờ thêm đoạn thời gian nữa, cho thương thể của nàng tốt lên rồi hãy nói:”
Hắn nghĩ, khoảng thời gian mà hắn bị Tô Thường Tiểu vứt bỏ, cả ngày lấy rượu mua vui, thất vọng đau lòng và khổ sở nhất đó, là Nam Cung Nguyệt tại quan tâm hắn, làm bạn hắn và chăm sóc hẳn.
Nằng ta cực giống Tô Thường Tiểu, có một đôi mắt yếu đuối mà sáng như tuyết giống như Tô Thường Tiểu
Thấy nàng ta thì giống như là nhìn thấy Tô Thường Tiểu vậy.
Vì thế, hắn mới cưới nàng ta.
Hắn cố ý lấy lễ cao nhất để cưới nàng ta vào phủ, chính là vì muốn nói với Tô Thường Tiểu rằng, không có nàng ta thì hắn vẫn có thể lấy những nữ nhân khác.
Dù chỉ là một nàng thiếp thì hắn cũng muốn chiều nàng ta hết sức, đối đãi với nàng ta cho thật tốt, hắn muốn cho một nàng thiếp phôi trương chi tiêu mà vượt qua cả người được gọi là Chính phi của Tấn vương kia.
Đồng thời cũng đang nói với Hoàng đế và Vân Thịnh rằng, bọn hắn cố ý nhét cho hắn một nữ nhân thì đã làm sao?
Còn không bằng một nàng thiếp của hắn.
Hắn cưới Nam Cung Nguyệt thì phải chịu trách nhiệm đối với nàng ta, thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng ta nên hắn quyết định, cho nàng ta một đứa bé để cho nửa đời sau của nàng ta có một chỗ dựa.
Nghe được lời hứa hẹn của Sở Diệp Hàn, Nam Cung Nguyệt lưu luyến mà nhào vào trong lồng ngực của hắn, cảm động đến rơi nước mắt, “Vương gia, cảm ơn chàng, chàng thật tốt, có thể gả cho chàng, cả đời này thiếp thân đều không hối hận.”
Đêm khuya ở trong hoàng cung.
Ngự Thư Phòng.
Tấn vương nhận được lệnh truyền gọi của Hành nguyên đế, trong nội tâm có chút thấp thỏm mà đi theo Liễu công công vào Ngự Thư Phòng.
Phụ hoàng không có khả năng vô duyên vô cớ mà truyền gọi hắn ta, nhất định là bởi vì chuyện thái hậu bị mưu hại. Nghĩ tới đây, trán của Tấn vương lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn ta vừa đi vào Ngự Thư Phòng thì thấy Hành nguyên để đang đứng ở trước bàn, tay vung lên viết chữ trên giấy Tuyên Thành.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Tấn vương tiến lên một bước rồi nói.
Hành nguyên để ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại quét nhìn hắn: “Biết vì cái gì mà trẫm gọi con tới không?”
“Nhi thần không biết, mong phụ hoàng chỉ rõ.” Tấn vương nhìn thấy ánh mắt thâm thúy kia của Hành nguyên để, thì thân thể lập tức run lên.
Phụ hoàng trời sinh tinh đã uy nghiêm, nặng giết chóc và tâm cơ thâm trầm nên hắn ta là vô cùng sợ ông ta đấy.
“Thi thể Vương thái y đã ném vào bãi tha ma rồi hả?” Hành nguyên để đột nhiên hỏi.
Vừa nghe đến ba chữ Vương thái y thì sắc mặt của Tấn vương lập tức trắng bệch, lẽ nào phụ hoàng biết được cái gì rồi?
Nếu như mưu hại người khác bị phụ hoàng phát hiện, hắn ta cũng không sợ bị phụ hoàng trách tội, thế nhưng bây giờ người bị mưu hại lại chính là thái hậu nên lúc này trái tim của hắn ta đã sợ hãi mà bắt đầu run lên.
“Không phải là nhi thần xử lý nên nhi thần cũng không biết, đoán rằng có lẽ là đã bị kéo đi rồi.” Tấn vương nói.
“Dám mưu hại thái hậu nên hắn bị trừng phạt đúng người đúng tội, chỉ chết một mình hắn, như vậy tinh ra thì đã hời cho hắn rồi.” Hành nguyên để nói xong rồi đặt bút lông lên trên nghiên mực và dùng ánh mắt tĩnh mịch quét về phía Tấn vương.
“Đúng vậy, Vương thái y phạm phải tôi lớn động trời nên đúng là trừng phạt đúng người đúng tội.” Tấn vương nói.