Hành Nguyên đế không phải kẻ ngốc, vừa nhìn thì ông ta đã biết chuyện này là do Tấn Vương làm. Liễu công công thường hay nói giúp cho Tấn Vương, còn âm thầm nhận những thiệt thòi về mình, lần này chắc chắn hắn ta bị Tấn Vương sai khiến nên mới làm như vậy.
Trước kia lúc Tấn Vương đối phó với Sở Diệp Hàn, ông ta luôn mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Nhưng lần này thì khác, chuyện xảy ra lần này rất quan trọng.
Nếu Thái hậu không được nhìn thấy Sở Diệp Hàn trước khi mất, thì ông ta sẽ hối hận cả đời. May là bắt gặp đúng lúc, nếu không ông ta sẽ đánh Tấn Vương một trận nên thân.
Lúc Tô Thường Tiếu nhìn thấy Sở Diệp Hàn nắm tay Vân Nhược Linh đi vào thì sắc mặt nàng ta trở nên xám xịt ngay lập tức. Từ khi nào mà bọn họ trở nên thân nhau như vậy?
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi đến trễ, người sao rồi? Người thấy không thoải mái ở đâu?” Sở Diệp Hàn đau lòng nhìn Thái hậu, hốc mắt đỏ bừng lên, trái tim đau đớn như thế bị ai đó dùng dao cứa mạnh.
Sau khi cha mẹ qua đời, chỉ có Thái hậu là người đối xử tốt nhất với bọn họ, Thái hậu không phải mẹ ruột nhưng lại hơn cả mẹ ruột. Nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, hắn sẽ hối hận cả đời.
Thái hậu nghe thấy giọng nói của Sở Diệp Hàn thì ngẩng đầu dậy một cách khó khăn: “Diệp Hàn… con đến rồi à?”
Ngự y bên cạnh vội nói: “Ly Vương điện hạ, vừa rồi Thái hậu nôn ra máu, nghiêm trọng hơn so với lúc bình thường rất nhiều. E là… E! E là không qua khỏi hôm nay.
“Ngươi câm miệng cho bổn vương, cơ thể Thái hậu không khoẻ, người tốt đều được trời phù hộ, chắc chắn người sẽ không sao.” Hai mắt Sở Diệp Hàn đỏ ngầu, hắn tức giận trừng mắt liếc vị thái y kia.
Trưởng công chúa vừa khóc vừa nói: “Hoàng tổ mẫu, người nhất định sẽ khoẻ lại. Ngự y, các ngươi mau cho Hoàng tổ mẫu uống thuốc, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho người”
Các ngự y nói: “Vi thần và mọi người đều muốn cứu Thái hậu nhưng bệnh của Thái hậu đã không còn cách cứu chữa.
Dùng thuốc hay châm cứu cũng không có tác dụng, cho dù có cho Thái hậu dùng thuốc gì thì cũng vô ích. Ngược lại, việc.
dùng thuốc sẽ khiến Thái hậu ho càng dữ dội hơn, còn kèm theo sốt cao, không ngừng ho ra máu. Theo vi thần thấy thì chắc chắn là không có tác dụng. Mong Vương gia và Công chúa giữ gìn sức khoẻ để tiễn Thái hậu đi hết đoạn đường cuối cùng”
“Cái gì?’ Sở Diệp Hàn tức giận nghiến răng.
Các phi tần và người thân đứng bên ngoài nghe thấy ngự y nói vậy thì cả đám đều bật khóc, nức nở cả một vùng như thể đang tiễn đưa Thái hậu.
Lúc này, Hành Nguyên đế và Hoàng hậu cũng đi vào trong sự đau buồn.
Ông ta sụt sịt, hướng về phía Sở Diệp Hàn mà nói: “Diệp Hàn, hãy ở lại với Hoàng tổ mẫu của ngươi, trước đây người yêu thương ngươi nhất”
“Vâng, thưa Hoàng thượng” Sở Diệp Hàn nói xong thì xoay người, quỳ trước giường Thái hậu, lấy tay cẩn thận vuốt ve tóc mái tóc hoa râm ở thái dương của bà ấy và xoa nhẹ khuôn mặt gầy yếu.