• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Bọn họ đến nhà cô làm khách đúng không?”  

             “Ừm, đúng”.  

             “Mẹ cô làm nghề gì?”  

             “Bà ấy là giáo viên cấp hai”.  

             “Sau đó thì sao, mẹ cô và nhóm khách đó đã làm gì?”  

             “Bọn họ nói chuyện… còn giúp mẹ tôi nấu cơm”.  

             Quách Dung Dung đứng ngoài cửa dựng cả tai lên nghe nửa ngày trời, sắp đến lúc hết chịu nổi: “Sao anh ta lại toàn hỏi những thứ vô dụng, chuyện này thì có liên quan gì đến vụ án nhai mặt chứ. Đúng là không chuyên nghiệp”.  

             Tống Ngọc Lâm phẩy tay trách cô ta: “Cô hiểu cái gì, ngừng lại nghe xem bọn họ nói cái gì đi”.  

             Quách Dung Dung bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.  

             “Anh ấy cho rằng nhà của cô gái này chính là hiện trường của vụ án “Zombie”, anh ấy đang tìm hiểu rõ ngọn ngành xem có người nào khả nghi xuất hiện không”, Đỗ Chí Huân nãy giờ vẫn im lặng bỗng dùng tông giọng thấp đến không thể thấp hơn nói.  

             Mặc dù thái độ của anh ta không thân thiện với Đinh Chiến nhưng không hề khinh rẻ anh ấy mà đang cẩn thận quan sát, lắng nghe những lời anh ấy nói.  

             “Ngoài nấu cơm còn làm gì nữa?”, Đinh Chiến tiếp tục dẫn dụ.  

             “Ăn cơm”.  

             “…phải, ngoài nấu cơm ăn cơm ra thì sao, còn xảy ra chuyện gì, cô nghĩ kỹ lại xem”.  

             “Lúc ăn cơm, có một người đến”, phần vai và ngực của Ngiêm Quả khẽ rung lên: “Hắn ta trông rất hung dữ, rất đáng sợ…”.  

             “Đáng sợ thế nào?”  

             “Mặt của hắn ta… mặt của hắn ta…”.  

             “Mặt của hắn ta làm sao?”  

             “Rất đáng sợ… hắn ta to tiếng cãi nhau với cô giáo… tôi không biết vì sao bọn họ…”.  

             “Sau đó xảy ra chuyện gì?”  

             “Sau đó chúng tôi bắt đầu ăn cơm, nói chuyện…”.  

             “Mọi người? Ý cô là, mẹ cô và học sinh của bà?”  

             “Ừm. Đúng là bọn họ”.  

             “Cái người đàn ông trông rất đáng sợ kia thì sao?”  

             “Tôi không biết. Tôi nhớ không ra”.  

             Vào lúc quan trọng nhất, ký ức của Nghiêm Quả lại xuất hiện sự chắp vá, ký ức sau khi thôi miên dù gì cũng không thể so được với trải nghiệm thông thường, những thứ thường xuất hiện là những đoạn ngắn đứt quãng liên tục. Một bậc thầy thôi miên cần phải hiểu được phương pháp liên kết thật nhanh những mảnh vỡ ký ức này, sau đó dẫn dụ người bị thôi miên tiếp tục nhớ lại.  

             “Sau đó, mọi người ăn xong cơm thì làm gì”.  

             “Chúng tôi… không ăn hết cơm…”.  

             “Có phải giữa chừng xảy ra việc ngoài ý muốn không?”, Đinh Chiến cảm thấy mình càng lúc càng đến gần mục tiêu rồi.  

             Nhưng câu nói tiếp theo của Nghiêm Quả lại khiến cho anh vô cùng sửng sốt.  

             “Tất cả chúng tôi đều không thể cử động được nữa”.  

             “Ý là gì, không thể cử động?”  

             “Tôi không biết, chúng tôi không thể cử động được, chỉ có thể ngồi ở trên ghế. Sau đó… sau đó…”.  

             “Sau đó thế nào?”  

             “Sau đó, hắn ta… đến…”.  

             “Hắn ta là ai?”  

             “Hắn… hắn ta… quá là đáng sợ…”.  

             “Hắn ta là ai, là người đàn ông trước đó đã đến nhà cô cãi nhau với mẹ cô à?”  

             “Tôi… tôi… trời ơi… hắn ta cắn chúng tôi… chúng tôi đều không thể cử động được, hắn ta phát điên cắn chúng tôi… hắn ta muốn ăn chúng tôi…”.  

             Lời nói của cô gái rõ ràng truyền thẳng vào trong tai của ba nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa, cả ba người đồng thời nhìn nhau, mặt đều biến sắc.  

             Ăn thịt người?!  

             Cho dù bọn họ có đặt ra vô số suy đoán về hung thủ, thậm chí còn nghĩ cả đến zombie, nhưng thực sự là chưa từng nghĩ đến loại khả năng này.  

             “Vậy cô làm sao mà thoát ra được, hắn vì sao không ăn thịt cô?”, giọng nói của Đinh Chiến vẫn bình tĩnh như vậy, như thể không hề bị ảnh hưởng chút nào.  

             “Hắn chê tôi quá gầy, nhốt tôi vào trong lồng, sau đó… sau đó, ăn thịt hết những người kia rồi mới nhớ ra tôi… hắn cắn mặt tôi… hu hu… tôi không muốn bị hắn giết chết như những người khác, tôi khó khăn lắm mới cạy mở được cửa lồng…”, ngực của Nghiêm Quả lại phập phồng, con ngươi chuyển động rất nhanh dưới mí mắt, Đinh Chiến đã đánh thức trải nghiệm kinh hoàng nhất của cô ta, sắp chạm đến điểm cực hạn mà cô ta có thể chịu đựng được.  

             “Cô bị nhốt mấy ngày?”  

             “Nhốt, nhốt…”, Nghiêm Quả vô cùng kinh hãi phát ra những tiếng hét liên tiếp, sau đó lại mất khống chế mà run lên bần bật, âm thanh bén nhọn cao vút, trạng thái như sắp phát điên.  

             “Đây là mơ, đây là mơ!”  

             Phản ứng kích động của Nghiêm Quả đã nằm ngoài dự đoán của Đinh Chiến, anh thử ấn chặt cô ta xuống giường, nhưng không ngờ được Nghiêm Quả bỗng nhiên há to miệng dùng sức cắn chặt vào bàn tay của Đinh Chiến, nhưng do dùng sức quá mạnh nên đã kéo vết thương trên mặt đến biến dạng, trông bộ dáng cô ta lúc này thật giống như một ác quỷ.  

             Trong cổ họng cô ta còn phát ra những tiếng cười “ha ha ha ha” nham hiểm ác độc, bàn tay của Đinh Chiến đã rỉ máu.  

             Ba nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa thấy vậy lập tức xông vào bên trong phòng định kéo Nghiêm Quả ra, nhưng Đinh Chiến lại nhìn về phía bọn họ lắc đầu, như thể Nghiêm Quả đang cắn vào tay của một người khác chứ không phải mình, trông Đinh Chiến vẫn điềm nhiên như không hề biết đau là gì.  

             Anh nhấc một tay khác lên, xoa đỉnh đầu của Nghiêm Quả rồi khẽ ấn nhẹ, phát ra chỉ thị: “Cô buồn ngủ rồi, ngủ đi…”.  

             Cảm xúc kích động của Nghiêm Quả lại khôi phục vẻ bình tĩnh một bằng một cách rất thần kỳ, cô ta nhũn cả người dựa vào tấm chăn ngủ mê man.  

             Lúc này Đinh Chiến mới nói với ba người cảnh sát: “Trong quá trình thôi miên sâu không thể sử dụng ngoại lực đánh thức người bị thôi miên, nếu không sẽ gây ra tổn thương cực kỳ nghiêm trọng đến tinh thần của người đó, người có tâm hồn bị tổn thương giống như Nghiêm Quả sẽ để lại di chứng, thậm chí rất có thể dẫn đến rối loạn thần kinh”.  

             Quách Dung Dung tặc lưỡi, không ngờ được thuật thôi miên lại đáng sợ như vậy, suýt chút nữa thì cô ta đã ra tay rồi.  

             “Những thông tin mà mấy người muốn biết tôi đều đã giúp mấy người tìm được rồi, bây giờ cô ta đã rất mệt mỏi, tôi muốn dừng lại, gọi cô ta dậy”.  

             Đỗ Chí Huân vẫn có chút chưa hài lòng: “Vừa rồi tôi nghe thấy cô ta đã nhắc đến hung thủ rồi. Nếu như tiếp tục truy hỏi thêm chút nữa, cô ta sẽ có thể cung cấp thông tin cụ thể hơn…”.  

             “Nếu như cô ta nhớ rõ được hung thủ là ai thì vừa rồi đã nói cho tôi rồi. Cô ta không nói, tức là cô ta quả thực không nhớ rõ, cho dù tôi có ép cô ta nữa thì cô ta cũng không nhớ được, nếu như thôi miên quá đà sẽ khiến cho tinh thần của cô ta sụp đổ”.  

             “Không nghiêm trọng như vậy chứ. Chỉ là hỏi hai câu mà thôi”.  

             “Tôi không muốn để người bệnh phải mạo hiểm”, Đinh Chiến lạnh lùng từ chối.  

             Đỗ Chí Huân khẽ chột dạ, không nói thêm gì nữa. Dù gì thì người thôi miên là Đinh Chiến, có làm hay không thì anh ấy là người quyết định.  

             Những người khác đều không tiếp tục phản đối nữa, Đinh Chiến đang định đưa ra chỉ thị đánh thức Nghiêm Quả thì bỗng nhiên Nghiêm Quả lại nói chuyện.  

             Lời cô ta nói ra khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.  

             Giọng nói của cô ta ậm ờ không rõ, nhưng lại trầm đục giống như một người đàn ông đang lẩm bẩm, mọi người đều nghe thấy rõ ràng, cô ta chỉ lặp đi lặp lại một câu nói: “Mày nên chết đi, tại sao mày không đi chết đi!!”  

             Câu nói này nghe như là một người bình thường đang trù úm, mang vẻ nghiềm ngẫm nhưng lại như có một hàm ý sâu xa khác. Chỉ là mọi người nhất thời không thể nghĩ ra được manh mối gì.  

             Sau đó, cô ta lại ngủ mê man, như thể sự việc vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.  

             “Nghe khẩu lệnh của tôi, tôi đếm đến ba, cô tỉnh lại, một… hai… ba… tách”, Đinh Chiến búng ngón tay về phía Nghiêm Quả.  

             Nghiêm Quả rùng mình một cái rồi tỉnh táo lại.  

             Cô ta mang theo tinh thần mệt mỏi nhìn về phía Đinh Chiến đang ngồi bên cạnh giường, lại nhìn về phía ba người cảnh sát mặc thường phục đứng phía sau anh, trên mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu.  

             “Đồ ăn tôi cho cô có phải rất là ngon không?”, Đinh Chiến mỉm cười hỏi cô ta.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK