“Ý là gì?”
“Cô ta không nhớ được cả quá trình của vụ án, nhưng có thể nhớ được một số đoạn trong đó, cô ta nói còn có người bị hại khác cũng bị nhốt ở đó, chúng tôi cho là cô ta đã trốn thoát khỏi nơi giam giữ, nếu như chúng ta không thể tìm được chỗ đó sớm thì những người kia sợ là sẽ lành ít dữ nhiều”.
“…”, Đinh Chiến không nói gì, dường như anh đang có điều suy nghĩ.
“Thế nào, thử xem sao đi. Mạng người quan trọng, anh không thể thấy chết mà không cứu đúng không?”
Đinh Chiến bất đắc dĩ thở dài, coi như ngầm đồng ý: “Tôi chỉ có thể thử xem sao, còn được hay không thì nói sau, còn nữa, bắt buộc phải chụp CT não cho cô ta, tôi cần phải chắc chắn rằng phần đầu của cô ta không bị ngoại thương thì mới làm thôi miên”.
“Được, không thành vấn đề”.
…
…
Các bác sĩ tiến hành kiểm tra chụp CT cắt lớp phần đầu cho người bị hại nữ, xác định não bộ của cô ta không có bất cứ tổn thương bởi ngoại lực nào, mọi chức năng đều hoạt động bình thường.
Cho nên, Đinh Chiến mới làm thôi miên cho cô ta.
Đầu tiên anh làm một đánh giá tâm lý đơn giản cho cô gái, sau đó nói với Tống Ngọc Lâm là bọn họ đã tìm ra được nguyên nhân khiến cô ta mất trí nhớ rồi: “Cô gái này mắc một căn bệnh Quên thuận chiều, cho nên mới khiến cho cô ta không thể nhớ lại được những chuyện đã xảy ra trước đó”.
“Cái gì là bệnh Quên thuận chiều?”, Quách Dung Dung tò mò hỏi.
“Người bệnh không hề có bất kỳ ghi nhớ nào với sự việc và hành vi đang diễn ra, tức là vừa làm vừa quên, cho nên cô ta không có bất kỳ ký ức thực tế nào với câu chuyện khủng khiếp đang xảy ra với mình”.
“Vậy làm sao mà cô ta có thể quên được cả tên và địa chỉ nơi ở của mình chứ”.
“Có lẽ cô ta đã phải chịu một sự đả kích tâm lý nghiêm trọng nào đó, cảnh ngộ mà cô ta gặp phải đã khiến cô ta phải đối mặt với sự sụp đổ về tinh thần, trong tình huống này, cơ chế phòng ngự của cơ thể sẽ khiến cô ta xuất hiện chứng mất trí nhớ chọn lọc, cho dù cô ta có ngẫu nhiên nhớ lại những sự việc không tốt thì trong tiềm thức cũng sẽ cho rằng đó là cảnh ngộ bi thảm của người khác, không liên quan đến cô ta”.
“Nếu cô ta đã không thể nhớ lại điều gì thì thuật thôi miên còn tác dụng nữa không?”, Quách Dung Dung đưa ra nghi vấn.
“Khu vực ký ức tạm thời trong não bộ con người nằm ở thuỳ thái dương”, Đinh Chiến chỉ vào một vị trí nằm phía trên xương gò má một chút: “Thuỳ thái dương của người bị hại này không hề bị tổn thương, cũng tức là nói, nó thực ra có chức năng hình thành ký ức, chỉ là sau khi chịu đả kích tâm lý thì mới xuất hiện sự rối loạn chức năng của thần kinh, có thể dùng phương pháp thôi miên để khôi phục lại”.
“Nếu đã như vậy, thì anh hãy cho chúng tôi được thấy thủ thuật cao minh của anh đi”, Đỗ Chí Huân nói bằng giọng lãnh đạm.
Đinh Chiến quay trở lại phòng bệnh, bảo những người khác đều rời đi, anh đi đến phía trước cửa sổ kéo rèm lại, trong phòng lập tức trở nên tối mờ.
Cô gái đang nằm trên giường bệnh bỗng nhiên trở nên cảnh giác, cô ta cảnh giác nhìn chăm chú từng hành động của Đinh Chiến.
Đinh Chiến quay trở lại bên cạnh giường bệnh, dùng giọng ôn hoà nói với cô gái: “Đồ ăn vừa đưa cho cô có ngon không? Tôi còn có một gói nữa ngon hơn, có muốn ăn thử không?”
Nói xong liền đưa tay vào trong túi áo ngực lấy ra một vật gì đó cho vào trong miệng.
Ba nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa quan sát diễn biến bên trong phòng, Đỗ Chí Huân khẽ nhíu mày: “Anh ta đang làm cái gì vậy?”
Tống Ngọc Lâm không ho he gì.
Quách Dung Dung tò mò trợn tròn hai mắt lên nhìn.
Cô gái trên giường bệnh nhìn thấy Đinh Chiến ăn trông có vẻ rất ngon lành, giống như một đứa trẻ cũng nuốt nước bọt theo.
“Cô muốn ăn không?”, Đinh Chiến đưa tay vào trong ngực lại lấy ra một ít đồ ăn.
Anh nắm chặt nắm tay đưa đến trước mặt cô gái, nói: “Nhưng mà, chúng ta phải chơi một trò chơi trước đã, tôi đếm ba số, khi đến số ba cô mở bàn tay của tôi ra thì trong đó mới có đồ ăn, biết không”.
Cô gái gật đầu.
“Được, một… hai… ba…”.
Cô gái sốt sắng muốn mở bàn tay của Đinh Chiến ra, Đinh Chiến đột nhiên lại thu tay về, vươn một bàn tay khác ra nói: “Ở trong bàn tay này”.
Cô gái bỗng ngây ra, bất giác trợn tròn mắt nhìn về phía lòng bàn tay của anh, đúng vào lúc này, bàn tay mà Đinh Chiến thu lại lúc nãy đột nhiên ấn nhẹ lên đầu cô gái một cái sau đó đưa ra chỉ thị ngắn gọn: “Ngủ!”
Nhưng sự việc bất ngờ đã xảy ra.
Cơ thể của cô gái lập tức mềm nhũn như thể cả linh hồn của cô ta đã bị rút hết đi.
Cô ta ngã nhoài vào lòng Đinh Chiến, Đinh Chiến dùng chiếc chăn đỡ lấy cơ thể cô ta để cô ta ngồi ngả lên chiếc giường.
Ba người đang đứng theo dõi bên ngoài đều trợn tròn mắt, Quách Dung Dung nói bằng giọng khó tin: “Thế này là đã thôi miên xong rồi à? Sao trông cứ như mấy thành phần lừa bịp trong giang hồ vậy?”
Tống Ngọc Lâm trợn mắt lườm cô ta một cái: “Tập trung xem đi”.
Quách Dung Dung le lưỡi, không nói gì nữa.
Đinh Chiến ngồi bên cạnh giường, nhìn cô gái hai mắt nhắm nghiền, hô hấp hơi gấp, từ từ nói: “Bây giờ cô đang thưởng thức món ăn rất ngon, càng nhai càng cảm thấy có vị, cô muốn từ từ thưởng thức…”.
Cô gái liền nghe theo lời anh nói, nhai rất ngon lành, như thể trong miệng cô ta có đồ ăn thật vậy.
Đợi cô gái đã gần như chìm hẳn vào trong trạng thái bị thôi miên, hô hấp đã trở nên ổn định, anh bắt đầu hỏi: “Bây giờ nói cho tôi tên cô là gì”.
Tốc độ giọng nói của anh chậm rãi cũng rất rõ ràng, âm thanh trầm ấm mang đến cảm giác biếng nhác và thư thái.
Sau khi anh hỏi xong, cả căn phòng yên lặng khoảng hai giây, sau đó giọng nói rõ ràng của cô gái vang lên: “Tôi tên Nghiêm Quả”.
Không thể nghe ra chút điên dại nào trong giọng nói này, rõ ràng đây là một người hoàn toàn tỉnh táo, cảm xúc ổn định đang nói chuyện.
“Nhà cô ở đâu?”
“Nhà tôi…”.
Cơ thể của cô gái bắt đầu run lên bần bật, con ngươi bên dưới mí mắt đang chuyển động cực nhanh như thể sẽ bật dậy khỏi giường bất cứ lúc nào.
Hai tay của Đinh Chiến ấn chặt lên đôi vai cô gái, truyền sức mạnh cho cô ta, rồi nói bằng giọng từ tốn nhưng chắc nịch: “Bây giờ cô rất an toàn, không có điều gì có thể tổn thương đến cô, cô chỉ mơ thấy một cơn ác mộng, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi…”.
“Chỉ là… một giấc mơ?”
“Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ, cô nói xem, ở trong mơ cô đã nhìn thấy cái gì, nhìn thấy nhà cô chưa?”
“Nhìn thấy rồi…”, người phụ nữ dần dần lấy lại được bình tĩnh.
“Nhà cô ở đâu?”
“Thôn Vọng Thuỷ… trấn Bình An…”.
“Trong nhà cô có những ai?”
“Mẹ tôi”.
“Mẹ cô tên là gì?”
“Thái… Phượng… Cầm”.
“Còn bố cô thì sao?”
“Tôi… tôi không có bố”.
Vậy cô có thể nhớ lại lần rời khỏi nhà gần đây nhất, trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi… tôi không nhớ được…”, ngực của Ngiêm Quả phập phồng, cảm xúc lại bắt đầu bất ổn.
Điều này càng chứng thực được những suy đoán vừa rồi của Đinh Chiến, nơi mà Nghiêm Quả bị “Zombie” tấn công chắc chắn là trong nhà mình hoặc là ở gần nhà mình, cho nên mỗi lần nhắc đến nhà, cô ta sẽ trở nên đặc biệt căng thẳng. Cơ chế phòng ngự trong người cô ta đang cố gắng hết sức để tránh khỏi đoạn ký ức này.
“Cô phải nhớ kỹ, những gì cô nhìn thấy chỉ là cảnh trong giấc mơ, bất luận cô nhìn thấy cái gì, nó đều không thực sự tồn tại, cô không cần sợ hãi…”, Đinh Chiến đặt tay mình lên tay cô gái, khẽ dùng sức, đưa ra một ám thị cho cô ta: “Bây giờ cô nói xem, cô đã nhìn thấy cái gì?”
“Tôi nhìn thấy có rất nhiều người đến nhà tôi”.
“Bọn họ đến làm gì?”
“Bọn họ chào hỏi mẹ tôi, trông rất thân thiết”.
“Cô quen bọn họ không?”
Nghiêm Quả dừng lại mấy giây, khẽ chuyển động đầu, như thể những người đó đang đứng ở trước mặt cô ta, mà cô ta đang nhận mặt từng người một, cô ta nói: “Hình như tôi đã từng gặp”.