Ban nãy Đinh Chiến không thể hiện ra nhưng trong lòng đã rõ. Anh chọn dụng cụ ăn bị thừa ra rồi xếp lại một chỗ, vừa hay thừa ra hai bộ hoàn chỉnh.
“Đây không phải là trùng hợp. Trong hai bộ này chắc chắn có một bộ là của hung thủ. Hắn muốn ám chỉ mình chia sẻ đồ ăn với những người chết kia”, Đinh Chiến nói.
Quách Dung Dung chen miệng vào nói: “Không phải là hắn cắt miếng thịt trên người mình cho người khác ăn đấy chứ”.
“Chia sẻ chỉ là ám thị về tâm lý thôi, không nhất thiết hung thủ cũng phải làm như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, hắn rất thích được chia sẻ thức ăn của người khác”.
“Hung thủ này thật kỳ lạ, rốt cuộc hắn là ‘zombie’ hay là tên thần kinh vậy; lại còn có thể mắng người ‘đi chết đi, tại sao lại không chết?”, Quách Dung Dung đột nhiên nhớ lại câu mà Nghiêm Quả bị thôi miên đến cuối cùng lặp đi lặp lại câu này với giọng của một người đàn ông.
Lúc đó Đinh Chiến giải thích là, người đàn ông mắng người đó gây áp lực rất lớn trong nhận thức của Nghiêm Quả, không loại trừ khả năng hắn là hung thủ.
Quách Dung Dung chỉ tiện miệng nói một câu nhưng dường như lại nêu lên gợi ý cho Đinh Chiến, dường như có gì đó lóe lên trong đầu anh nhưng nhất thời anh chưa nghĩ ra được.
Két két!
Trong lúc bốn người đang tập trung tinh thần thì cửa lớn bên ngoài truyền lại âm thanh nhẹ, dường như có người đẩy cửa nhưng lại không vào.
“Là Khai Tân phải không? Hay là Tiểu Quang?”, Đỗ Chí Huân không thấy động tĩnh gì nên hỏi.
“…”, bên ngoài phòng không có ai đáp lại.
Bốn người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, thần sắc có chút kỳ quái.
Tại hiện trường giết người đầy vẻ ma quái như này, còn kèm theo sáu cái xác chết, kể cả là đùa thì cũng khiến người ta cảm thấy kỳ dị. Chung Khai Tân, Niên Tiểu Quang có đùa nghịch đến mấy thì cũng không bao giờ đùa vô vị như này.
Không phải là họ?
Vậy thì có thể là ai?
Trong ngoài phòng trở nên yên tĩnh, mọi người dường như nín thở, mọi người đều dỏng tai lên nghe kỹ động tĩnh bên ngoài.
Đỗ Chí Huân từ từ rút súng ra rồi đi về phía cửa.
Bụp bụp!
Dường như bên ngoài có người không cẩn thận đá phải xoong nồi, âm thanh không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh như này thì đó lại như tiếng nổ lớn khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Phòng bếp!
Đỗ Chí Huân ngay lập tức đoán người ban nãy nấp trong phòng bếp nên anh ta nhanh chóng xông vào đó, hai tay cầm súng, hô lớn: “Không được cử động”.
“Khì khì khì khì…”, người nấp ở trong bếp không những không sợ mà còn phát ra những trận cười giòn tan.
Sau khi Đỗ Chí Huân nhìn thấy người này thì ngay lập tức ngây người ra.
Đó là một cậu bé tầm bảy tám tuổi.
Cậu ta có đầu to, mặt bẹt, đang nhìn Đỗ Chí Huân với ánh mắt kỳ quái, dường như dáng vẻ của anh ta rất nực cười. Cậu ta cười không ngớt, miệng ngoác ra.
“Cháu là con nhà ai? Cháu vào đây làm gì?”, Đỗ Chí Huân hỏi.
Cậu bé đó không những không sợ mà ngược lại còn cười lớn hơn.
“Bằng bằng!”, cậu ta lấy một thanh lửa ở cạnh bếp rồi làm tư thế nổ súng về phía Đỗ Chí Huân, miệng còn kèm theo âm thanh.
Thấy Đỗ Chí Huân cầm súng, cậu ta cũng tìm ‘khẩu súng’ rồi nhắm về phía anh ta như đang diễn game bắn súng.
“Đừng nghịch nữa, rốt cuộc cháu là con cái nhà ai?”
Đỗ Chí Huân thấy đứa trẻ này không những không sợ mình mà còn đùa lại nên anh ta thấy phiền phức và giơ tay định bắt cậu ta. Nhưng đứa trẻ vô cùng linh hoạt né được, còn chơi trò du kích với anh ta.
“Này! Đứng ngay lại, có nghe thấy không?”, Đỗ Chí Huân giận tím người. Anh ta cảm thấy may mắn vì mình không kết hôn sớm, nếu như sinh ra đứa con trai như này thì chắc anh ta sẽ bị dày vò chết mất.
Đinh Chiến và hai cô gái kia nghe thấy âm thanh trong bếp nên cũng chạy vào.
Đinh Chiến nhìn cậu nhóc ngông nghênh đó thì ngồi xuống, giơ một ngón tay ra chỉ về phía cậu ta.
Cậu nhóc đột nhiên đứng lại, đờ đẫn nhìn anh.
Đinh Chiến lại làm động tác nổ súng theo kiểu ‘Bằng! Cậu đã bị bắn chết’.
Chuyện không ngờ đã xảy ra! Cậu nhóc đó cũng nghe lời và nằm xuống đất bất động, hai mắt nhắm chặt như kiểu chết thật.
“Anh làm cái trò gì vậy? Đừng đùa nữa”, Đỗ Chí Huân trút hết bực tức lên người Đinh Chiến.
“Anh không nhìn ra IQ của nó có vấn đề sao?”
“IQ có vấn đề?”, Đỗ Chí Huân nhớ lại ánh mắt kỳ quái và hành động điên điên của đứa trẻ này, đúng thật là có chút bất thường.
“Nó có triệu chứng của trẻ chậm phát triển. Những đứa trẻ như này dễ kích động, hiếu động quá mức, hành động không kiểm soát được, không tập trung chú ý được. Lúc nó kích động, anh mà nói quá nhiều với nó là nó không hiểu lắm đâu, chỉ có thể tiếp nhận mệnh lệnh đơn giản thôi”.
“Nó chết rồi sao?”, Quách Dung Dung nhìn đứa bé nhắm chặt mắt nằm bất động, hỏi.
“Chưa! Chỉ là tôi dùng kỹ xảo thôi miên để nó tạm thời yên tĩnh một lúc”.
Đinh Chiến ngồi ở trước mặt đứa bé, nói: “Cậu bị tôi đánh chết rồi, tôi cho cậu sống thì cậu mới được sống, biết chưa?”
Đứa trẻ nhắm mắt gật đầu.
“Được rồi! Mở mắt ra!”
Sau đó đứa trẻ từ từ mở mắt ra.
“Cậu tên là gì?”
“An… Đại… Bảo”, cậu bé đáp rất rõ ràng.
“Sao cậu lại vào đây?”
“Cửa!”, An Đại Bảo giơ tay chỉ về phía cửa, đột nhiên nhớ ra mình ‘đã chết’ nên vội thu tay lại rồi đặt lên đùi.
Quách Dung Dung cười nói: “Đứa bé này ngốc thật, vui phết”.
Cô cố ý hỏi: “Nói thật đi! Cậu vào đây làm gì?”
Đứa trẻ đờ đẫn nhìn cô ta, dường như đang từ từ ‘tiêu hóa’ câu nói này nghĩa là gì?
“Cậu không khai thật, tôi sẽ bắt cậu lại đấy”, Quách Dung Dung lấy còng sắt ra lắc lắc trước mặt cậu ta, định hù dọa cậu ta.
Thật không ngờ, vừa nghe thấy tiếng còng sắt phát ra âm thanh thì đứa trẻ bò dậy, sợ đến nỗi la hét om sòm.
“Cô làm nó sợ rồi, mau thu lại đi!”, Đinh Chiến quát Quách Dung Dung bắt cô dừng lại.
“Anh làm gì nó đều được, vậy mà tôi nói hai câu thì không được?”, Quách Dung Dung nói có chút không phục.
Mọi người không ai phòng bị gì, đứa trẻ thoắt cái chui ra khỏi phòng bếp rồi lại chui vào phòng khách. Khi nhìn thấy những xác chết xung quanh bàn tròn thì dừng lại rồi đờ đẫn nhìn.
Những người khác cũng đi theo, nhìn thấy biểu cảm đơ như khúc gỗ của cậu ta thì đều tưởng cậu ta bị hù dọa.
“Mau dẫn nó ra ngoài đi, đừng để nó ở trong này”, Đỗ Chí Huân ra lệnh cho Quách Dung Dung.
Quách Dung Dung định kéo đứa trẻ ra nhưng cậu ta lại có hành động vô cùng kỳ quái.
Cậu ta duỗi thẳng người, hai cánh tay duỗi sang hai bên như hai cái gậy, cười toe toét, trong ánh mắt chứa sát khí, sau đó lê hai chân cứng đờ đi vòng quanh mấy xác chết.
Dáng vẻ kỳ quái của cậu ta khiến những người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
“Nó làm sao vậy? Có phải mắc bệnh gì không?”, Quách Dung Dung sợ đến nỗi lùi ra xa, dường như nghĩ ra gì đó, lại nói: “Không phải căn phòng này ô uế nên nó bị ám chứ?”
“Đừng nói linh tinh!”, Đỗ Chí Huân căn bản không tin mấy cái quỷ thần nhưng anh ta cũng không hiểu tại sao đứa trẻ này nhìn thấy những xác chết lại có phản ứng kỳ quái như thế.