• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Có chứ! Nó đi như cương thi vậy, còn định cắn người nữa. Tôi và bố nó đưa nó đến bệnh viện huyện khám mà bác sĩ nói nó không có vấn đề gì, chỉ nghịch ngợm quá thôi”.   

             “Á?”, đột nhiên Trương Quế Lan nhớ ra gì đó, sau đó căng thẳng nói: “Anh cảnh sát! Không phải anh nghi ngờ con trai tôi là tội phạm giết người đấy chứ? Nó còn nhỏ tuổi như vậy thì không thể giết người được. Nó chỉ hơi nghịch ngợm thôi”.   

             Đỗ Chí Huân thầm nghĩ, người phụ nữ này đúng là giỏi nghĩ thật. Nếu con trai của cô ta đúng là hung thủ xác sống kia thì đúng là tin sốc nhất.    

             Một đứa trẻ bảy tám tuổi dù thế nào thì cũng không có năng lực giết chết sáu người trưởng thành, hơn nữa còn nhốt lại mới giết hại, còn nấu chín cả nội tạng của họ. Đứa trẻ này khéo cơm còn không biết nấu ý chứ.   

             Không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ ít nhất cũng là người trưởng thành có tứ chi đầy đủ.   

             Đỗ Chí Huân vẫn muốn tìm hiểu một chút về Thái Phượng Cầm xem nhà bà ta vô tình gặp nạn hay có ân oán gì với ai nên anh ta liền hỏi: “Mối quan hệ của nhà cô với Thái Phượng Cầm như nào? Bình thường có hay qua lại không?”  

             Sắc mặt Trương Quế Lan đột nhiên biến sắc, nói: “Tôi và bà ta… Ít qua lại nên không hiểu rõ lắm”.   

             Người phụ nữ này đúng là không giỏi nói dối. Cứ hễ cô ta hoảng loạn là Đỗ Chí Huân có thể nhìn ra ngay. Anh ta thầm nghĩ ‘phải chăng người phụ nữ này còn điều gì giấu mình?’  

             Anh ta quan sát Trương Quế Lan một lát. Cô ta bị nhìn nên càng hoảng loạn, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ôi! Chồng tôi đến rồi. Anh cảnh sát ơi, tôi phải về nhà nấu cơm rồi”.   

             Đỗ Chí Huân nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên phía cổng có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi đi tới.   

             Vừa nhìn thấy người này thì Đỗ Chí Huân liền giật mình.   

             Người đàn ông này có đặc điểm nhận dạng rõ nét. Hắn có một vết sẹo rất lớn, từ dưới lông mày bên trái kéo dài xuống khóe miệng phải, dường như chia mặt của hắn thành hai phần, thoạt nhìn rất dữ tợn.   

             Đột nhiên trong đầu Đỗ Chí Huân lóe lên suy nghĩ.   

             Trong lúc Nghiêm Quả bị thôi miên có nói rất rõ ràng với Đinh Chiến.   

             “Lúc ăn cơm có một người đến, dáng vẻ của hắn rất đáng sợ…”.   

             “Đáng sợ như nào?”  

             “Mặt của hắn…. Mặt của hắn…”.   

             “Mặt của hắn bị làm sao?”  

             “Đáng sợ lắm… Hắn lớn tiếng cãi nhau với thầy giáo… Không biết tại sao họ lại….”.   

             …  

             Đỗ Chí Huân vẫy tay về phía người đàn ông đó, bày ra nụ cười hòa nhã. Nếu không chú ý thì thật sự không thể nhìn ra trong nụ cười đó ẩn chứa vẻ giảo hoạt.   

             Người đàn ông mặt sẹo đang đứng ở cổng, lúc này lạnh lùng nhìn vào bên trong sân.   

             Nhìn thấy một người đàn ông tướng mạo đường hoàng nhìn chằm chằm vào vợ mình nên trong lòng hắn cảm thấy không vui. Những người có khiếm khuyết về ngoại hình bao giờ cũng rất nhạy cảm. Hắn đang do dự không biết có nên qua đó không thì phát hiện người đó đang vẫy tay với mình, thậm chí còn với vẻ mặt tươi cười.   

             Trong lòng người đàn ông mặt sẹo như nắm chắc phần nào nên lập tức thay đổi chủ ý, hùng hồn lao tới trước mặt Đỗ Chí Huân, vẻ mặt hung dữ quát lớn: “Anh đang làm gì vợ tôi vậy?”  

             “Tôi đâu có làm gì, tôi thấy anh hiểu nhầm rồi”, Đỗ Chí Huân bình tĩnh giải thích.   

             “Mẹ kiếp! Cặp mắt háo sắc của anh cứ nhìn chằm chằm vào vợ tôi, đừng tưởng tôi không biết anh muốn làm gì, còn định chối à?”, người đàn ông mặt sẹo nắm chặt cổ áo Đỗ Chí Huân, hắn vung tay vung chân nghĩ rằng chắc chắn Đỗ Chí Huân không dám đáp trả.   

             Nhưng Trương Quế Lan sợ chết khiếp, vội ngăn chồng lại, nói: “Chồng à! Anh không thể đánh người được. Anh ta là cảnh sát đấy”.   

             “Méo cần biết hắn là ai, anh đánh cảnh…”, nắm đấm của hắn đột nhiên dừng trên không trung mà không dám đánh xuống, hung dữ hỏi: “Anh là cảnh sát thì có gì oai, cảnh sát thì có thể trêu chọc vợ tôi sao? Anh… Anh thật sự là cảnh sát sao?”  

             “Anh tên là gì?”, Đỗ Chí Huân hỏi.   

             “An Cường!”  

             “Anh có biết Thái Phượng Cầm không?”  

             “Tôi…”, An Cường do dự một lát, hắn chưa kịp nói thì vợ hắn là Trương Quế Lan đã nói trước: “Chồng tôi không biết Thái Phượng Cầm đâu, không có giao thiệp gì cả”.   

             “Vậy sao?”, Đỗ Chí Huân nhìn An Cường một cái thì vẻ mặt ngang tàn trước đó của hắn không còn nữa mà lúc này là vẻ cười trừ. Loại người này đúng là khiến người khác thấy ghê tởm.   

             “Hai nhà cách nhau không quá xa, các người không thể không qua lại nhà nhau bao giờ. Lẽ nào gặp mặt cũng không nói gì sao?”  

             “Mụ già đó khác người lắm, ai muốn nói chuyện với mụ ta chứ?”, An Cường khinh bỉ, khụt khịt mũi, nói.   

             “Không phải nói là anh không biết bà ta sao, sao anh biết bà ta khác người?”  

             An Cường lúc này mới ấp úng, nói: “Tôi… Tôi không thân lắm nên cũng coi như không quen biết…”.   

             Ánh mắt sắc bén của Đỗ Chí Huân khiến An Cường áp lực gấp bội. Trong ánh mắt hắn toát lên vẻ sợ hãi, dường như khó thoát khỏi ánh mắt của Đỗ Chí Huân.   

             “An Cường! Nếu anh đã không biết bà ta thì tuần trước anh đến nhà bà ta làm gì?”  

             An Cường không phòng bị trước nên khi bị Đỗ Chí Huân hỏi thế thì trên trán hắn toát hết mồ hôi.   

             Trong lòng Đỗ Chí Huân cười lạnh, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Gã này không những biết Thái Phượng Cầm mà còn đến nhà bà ta rồi.   

             Ban nãy anh ta thấy người đàn ông này và vợ hắn cứ ấp a ấp úng nên đoán được trong này chắc chắn có gì đó mờ ám nên hù dọa hắn một cái. Quả nhiên hắn đã mắc bẫy, chột dạ luôn: “Chúng tôi đã nắm được tình hình của anh rồi. Nói đi! Tuần trước anh đến nhà Thái Phượng Cầm làm gì?”  

             “Tôi…”, An Cường đảo mắt một cái, đột nhiên bỏ chạy.   

             Nhưng Đỗ Chí Huân cũng không ngốc, thấy biểu cảm của hắn như vậy nên biết hắn định giở trò. Vì vậy, An Cường vừa chạy đến cổng thì đã bị chặn lại.   

             Đỗ Chí Huân nắm chặt lấy lưng của hắn, còn An Cường cậy mình to khỏe nên quay người định đấm một cái vào mặt Đỗ Chí Huân. Cú đấm này vừa nhanh vừa mạnh, vừa nhìn đã biết là kẻ hay đánh đấm. Đối phó với gã lưu manh như này, những cảnh sát bình thường khó mà khống chế được hắn.   

             Đỗ Chí Huân chậm rãi giơ tay lên đỡ lại cú đấm đó, còn một tay khác dùng sức đấm lên cằm của An Cường rồi đè hắn xuống đất.   

             Gã lưu manh như An Cường hôm nay gặp phải người mạnh hơn mình rồi. Đỗ Chí Huân là cao thủ, từng đánh biết bao trận đấu cấp chuyên nghiệp, vì vậy xử lý tên lưu manh như này cũng không khó.   

             …  

             Tổ Đặc án một tiếng sau cũng đến hiện trường, đội cảnh sát hình sự thành phố Bình Giang nhận được tin cũng hỏa tốc đến. Nhân viên pháp y dưới sự chỉ huy của Liễu Phi đều lục soát toàn diện hiện trường. Thu hoạch lớn nhất chính là phát hiện được năm dấu chân.   

             …  

             Trong phòng thẩm tra của đội điều tra hình sự ở thành phố Bình Giang.   

             “Hiện giờ chúng tôi nghi ngờ anh từng lẻn vào nhà Thái Phượng Cầm và giết sáu người trong nhà bà ta. Tại sao anh lại làm như thế?”, Đỗ Chí Huân nghiêm mặt hỏi An Cường.   

             Lúc này An Cường đã bị đeo còng số 8, ngồi trên ghế với vẻ không cam tâm: “Tôi không giết người! Cảnh sát các người không thể vu oan cho người khác như vậy được”, An Cường gân cổ lên nói, bày ra bộ dạng ngoan cố đến cùng.   

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK