"Chết rồi?", Đinh Chiến kinh ngạc hỏi: "Bọn họ chết như thế nào vậy?"
"Tôi không biết, tôi không biết", Ngiêm Quả đầu đang cuốn đầy băng gạc vẫn ra sức lắc mạnh, tinh thần hoảng loạn.
Đinh Chiến biết giờ anh đã tìm ra được mấu chốt của vụ án ăn thịt người. Tình trạng của Nghiêm Quả rất nguy hiểm, nhưng anh không thể từ bỏ giống như lần trước nữa. Anh đang đặt cược với Đỗ Chí Huân.
"Trước khi bắt đầu tiệc, bọn họ có ăn gì khác không vậy?"
"Chỉ... chỉ uống một ít trà thôi".
"Cô rót cho bọn họ?"
"Vâng".
"Ai pha trà?"
"Mẹ tôi".
"Sau khi cô phát hiện ra những người này đã chết, mẹ của cô bà Thái đang làm gì vậy?"
"Bà ấy.. bà ấy...", Nghiêm Quả co cụm người lại, run cầm cập.
"Bà ấy đã làm gì?"
"Bà ấy... bà ấy là mẹ của tôi, bà ấy rất yêu tôi, bà ấy yêu tôi...", Nghiêm Quả bắt đầu không chịu nổi kích thích, bắt đầu có sự chống cự với những lời mà Đinh Chiến nói, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta đã hoảng sợ tới cực điểm rồi.
Đến bờ vực của tuyệt vọng.
Đinh Chiến đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn mở miệng hỏi: "Có phải là mẹ của cô đã hạ thuốc, đem cô và những người này nhốt lại, muốn ăn thịt họ phải không?"
Lời đã tới miệng nhưng anh lại chẳng thể nào thốt ra được.
Bác sĩ tâm lý vốn không phải người dễ mềm lòng, bọn họ đã chứng kiến quá nhiều linh hồn bị tổn thương, chứng kiến sự chia lìa đau thương của kẻ khác, biểu hiện đầy quan tâm kia chẳng qua chỉ là kĩ năng nghề nghiệp của họ mà thôi, thật ra trong lòng họ sớm đã chai lì rồi.
Sau đó, cô gái trên giường bệnh khóc một cách bất lực, khiến Đinh Chiến nhớ tới một người.
Cô ấy cũng từng cảm thấy bất lực, cầu xin, tuyệt vọng...
Còn anh lại ngồi trước mặt cô ấy, không chút động lòng, trên khuôn mặt đem theo nụ cười giả tạo của một bác sĩ tâm lý.
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, trong miệng đắng ngắt. Anh không dám nhìn về phía Nghiêm Quả, như thể vừa nhìn cô ta, liền nhớ tới hình bóng đó, nghe thấy giọng nói đó.
Cửa phòng bệnh bật mở.
Một vị khách không mời mà tới xông vào.
Người đó đi tới bên cạnh Đinh Chiến, nhưng anh cũng không hề phát hiện.
"Anh đang thôi miên cô ta à?", người đó nhìn thấy khung cảnh trước mắt liền hỏi.
Đinh Chiến đột nhiên mở mắt, như thể trèo lên từ vực sâu vậy, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt trắng bệch.
Rồi kinh ngạc trước cô gái xinh đẹp, cao ráo không biết đã xuất hiện từ khi nào.
Liễu Phi.
Pháp y lạnh lùng của tổ Đặc án.
"Anh sao vậy, thầy Đinh?", Liễu Phi nhìn thấy anh có chút khác thường liền hỏi han.
"Oh, không sao đâu...?", Đinh Chiến hoảng loạn giải thích: "Tôi đang thôi miên cô ấy, rất nhanh thôi sẽ có kết quả rồi..."
"Hừ, hay là thôi đi, người ta ngất đi luôn rồi kìa".
Lúc này Đinh Chiến mới chú ý, Nghiêm Quả không chiến thắng được áp lực, đã ngất đi rồi. Cô ta cuộn người lại giống như một con vật bị loài người bỏ rơi vậy. Quá khứ vừa khủng khiếp vừa bi thảm kia e rằng sẽ khiến cô ta cả đời này chẳng thể bình yên.
Đinh Chiến điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khôi phục lại vẻ bình thản trước kia.
Anh nhìn Liễu Phi một cái: "Đỗ Chí Huân kêu cô tới giám sát tôi à?"
"Anh nghĩ nhiều quá rồi, là tôi tự muốn tới".
"Cô tự muốn tới?"
"Tuy rằng ở cuộc họp anh và Đỗ Chí Huân có tranh cãi với nhau, xảy ra bất đồng lớn, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận anh có thực lực. Sau khi kết thúc cuộc họp, tôi đã tới khoa vật chứng, đem những vật chứng lấy được từ nhà Thái Phượng Cầm kiểm tra lại một lần nữa, kết quả là trong ấm và tách trà đều tìm thấy vết tích của Clonazepam".
"Clonazepam, có phải là thuốc chống trầm cảm không?"
"Đúng, bác sĩ tâm lý chúng tôi đều dùng nó để điều trị trầm cảm, nó ngoài ra còn là một loại thuốc ngủ liều mạnh, có thể điều trị chứng mất ngủ thường niên. Nhưng có điều nó là thuốc đặc trị, ở những hiệu thuốc bình thường không thể mua được, phải có đơn thuốc của bệnh viện kê mới có thể mua.
Đinh Chiến nghĩ ngợi rồi lên tiếng: "Tuy rằng tôi thực tế chưa từng tiếp xúc qua với những người mắc bệnh thích ăn thịt người, nhưng nó cũng là một dạng rối loạn nhân cách, nên cũng được xét vào nhóm bệnh tâm thần, người mắc bệnh qua từng giai đoạn sẽ có những biểu hiện của trầm cảm, rối loạn hành vi, nếu như điều tra các bệnh viện tâm thần lớn trong thành phố, có thể sẽ tìm thấy bệnh án và kê đơn của Thái Phượng Cầm.
"Vậy thì không cần. Tôi tới để nói cho anh biết, Thái Phượng Cầm không mắc bệnh thích ăn thịt người".
"Cái gì?"
"Tôi nói, vụ án này vốn không hề có tên cuồng sát ăn thịt người".
Đinh Chiến kinh ngạc nhìn Liễu Phi, nhìn ánh mắt chắc nịch của cô, không hề giống như đang nói bừa chút nào, khiến anh cảm thấy rất tò mò về nguyên nhân.
"Tôi đem những nội tạng bị cắn nát ra làm đối chiếu phân loại dấu răng, và nhập thông tin vào kho tư liệu, kết quả phát hiện những dấu răng này là của chó Tugou... Chính là chó cỏ mà chúng ta biết, những dấu răng kia hoàn toàn khớp với đặc điểm của loài chó này. Nội tạng của những người bị hại không phải bị những người mắc bệnh ăn thịt người ăn, mà là bị chó hoang ăn đó".
Đinh Chiến kinh ngạc, chỉ tay về phía Nghiêm Quả trên giường bệnh: "Vậy dấu răng trên mặt cô ấy thì sao đây? Đó đều là dấu răng người, tôi đã tự mình kiểm tra rồi".
"Có thể... đây là lúc hung thủ và nạn nhân xảy ra xô xát đã cắn cô ấy bị thương".
"Có thể cắn bị thương thành dạng này ư? Cách nói này miễn cưỡng quá rồi, vụ án đầu tiên này hung thủ đã cắn nát toàn bộ phần mặt của nạn nhân, vụ án thứ hai cũng như vậy. Nếu như không phải hung thủ có những sở thích tâm lý quái gở, không thể nào làm ra những chuyện kì cục thế này được".
"Nhưng như vậy cũng chưa chắc là bệnh thích ăn thịt người. Hung thủ tuy rằng ăn phần mặt của nạn nhân, nhưng tại sao lại còn tốn công mổ nội tạng của nạn nhân ra, nhưng lại không tự ăn mà để cho chó ăn chứ?"
Hai người tranh cãi không ai chịu nghe ai, không khí càng lúc càng căng thẳng, Liễu Phi kiên quyết nói: "Tóm lại là tôi cho rằng hung thủ không phải là Thái Phượng Cầm, bà ta là một trong những người bị hại".
"Nếu như bà ta là người bị hại, vậy tại sao Nghiêm Quả lại sợ hãi bà ta như vậy. Ít nhất có thể chứng minh, bà ta chắc chắn đã làm gì đó rất đáng sợ với con gái mình, đem tới cho cô ta ám ảnh lớn. Còn nữa, trong ý thức của cô ta cố gắng né tránh nhắc tới mẹ của mình. Hai người này tuyệt đối không phải quan hệ mẹ con thông thường nữa".
"Hừ, chỉ là anh đang thao thao về cái thuật thôi miên của mình mà thôi, ai mà biết nó có tác dụng thật hay không chứ".
"Tuy rằng chúng ta không ai thuyết phục được ai, chi bằng đặt cược đi?"
"Cược cái gì?"
"Rất đơn giản, nếu như cô thắng, tôi sẽ mời cô đi ăn nhà hàng cao cấp, còn nếu như tôi thắng, thì cô mời tôi".
Liễu Phi nghĩ ngợi, cũng không hề lỗ, liền gật đầu đồng ý. Ăn không phải là vấn đề chính, chỉ cần có thể kiến Đinh Chiến tự cao tự đại kia chịu thua là được rồi.
"Chuẩn bị tiền đi, anh thua chắc rồi", Liễu Phi đã đánh phủ đầu trước.
Đinh Chiến vừa định nói gì đó, liền bị tiếng chuông điện thoại của Liễu Phi cắt ngang.
Liễu Phi lấy điện thoại ra nhìn, là Chung Khai Tân gọi tới.
Chung Khai Tân luôn thầm theo đuổi Liễu Phi, tuy rằng không có nói trực tiếp ra, nhưng anh ta vẫn thường tìm tới quanh quẩn bên cô, rồi nịnh nọt lấy lòng, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra mà thôi.