Liễu Phi luôn trầm ngâm không nói gì nhưng lúc này mới quay sang nhìn Đinh Chiến, hỏi: “Chẳng phải ban nãy anh nói là nó bị kích động về mặt tinh thần sao? Biểu hiện hiện giờ của nó là triệu chứng đấy à?”
Đinh Chiến quan sát cậu nhóc đó một lát, lắc đầu nói: “Không phải! Nhưng nó cũng không bị thứ gì ám cả. Tôi từng gặp người bị ám, nhưng họ không giống như này”.
“Vậy nó bị làm sao đây?”
“Tôi nghĩ là nó đang mô phỏng lại…”.
“Mô phỏng? Mô phỏng cái gì?”
“Mô phỏng những gì nó từng nhìn thấy, cái gì ấn tượng càng rõ thì nó càng dễ mô phỏng”.
“…”.
“Người chậm phát triển thì năng lực phân biệt kém, dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài. Những gì thường gặp nhất chính là phản xạ có điều kiện. Chúng sẽ thường mô phỏng người hoặc vật mà để lại cho chúng ấn tượng sâu sắc nhất. Tôi nghĩ, có khả năng là đứa trẻ này nhìn thấy có người đi với tư thế kỳ quái đó, rất có thể là người đó đã đi vòng qua những xác chết này. Cảnh tượng này gây chấn động cho đứa trẻ nên nó vừa đến đây liền tự nhiên mà mô phỏng lại cảnh tượng lúc đó”.
“Đi như vậy chẳng phải rất giống với xác sống sao? Trời ơi! Lẽ nào…”, Quách Dung Dung buột miệng nói ra mà khuôn mặt lập tức tái nhợt đi.
Biểu cảm của những người khác cũng không dễ coi cho lắm. Họ đều lặng lẽ nhìn đứa trẻ tên An Đại Bảo học cách đi của ‘zombie’, theo kiểu đi vòng qua những xác chết kia. Nó vừa mô phỏng mà dường như còn cảm thấy rất phấn khích, cứ rú lên trong cổ họng rồi lại làm động tác nhai cắn cái gì đó.
Đám người Đinh Chiến nhìn thấy mà kinh hãi.
Lẽ nào những gì đứa trẻ này mô phỏng chính là những việc mà tên ác ma kia đã làm trong căn phòng này?
Ngay cả Đỗ Chí Huân cũng thấy căng thẳng, nói: “Trong vụ án ‘Nhai mặt’ đầu tiên, camera quay lại kẻ đó cũng với dáng đi như này…”.
Xác sống?
Trong đầu mọi người lập tức xuất hiện từ này.
Bất luận họ không muốn tin nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt. Tội phạm mà họ phải đối mặt là một thứ mà trước nay chưa từng có… Có lẽ còn không phải con người.
“Này! Anh Đinh! Anh nói xem, một xác sống có năng lực tư duy là như nào?”, Quách Dung Dung hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa, tôi cũng chưa gặp bao giờ”, Đinh Chiến cười khổ, nói.
Đỗ Chí Huân nhìn đứa trẻ ngây ngô kia cứ không ngừng đi vòng qua những xác chết, lúc này anh ta tức giận, hai tay nắm chặt nó khiến nó không nhúc nhích. Sau đó anh ta lớn tiếng hỏi: “Nói đi! Cậu ở đây nhìn thấy tên ăn thịt người đó có dáng vẻ như nào? Rốt cuộc hắn là ai, có phải người sống trong thị trấn của các cậu không? Nói đi!”
Đứa trẻ sợ đến nỗi khóc lớn, chân tay giãy dụa muốn thoát khỏi Đỗ Chí Huân.
“Đại Bảo! Đại Bảo! Con có ở đây không?”
Từ phía xa bên ngoài căn phòng vọng lại tiếng gọi của một người phụ nữ. Cô ta nghe thấy tiếng khóc của trẻ con nên đi vào trong.
Người phụ nữ tầm ba mươi lăm tuổi, ăn mặc có vẻ quê mùa. Vừa vào trong phòng cô ta đã nhìn thấy Đỗ Chí Huân nắm chặt đứa trẻ, còn đứa trẻ thì khóc lớn nên cô ta không nói nhiều mà bổ nhào về phía Đỗ Chí Huân rồi kéo đứa bé lại. Sau đó cô ta hét về phía Đỗ Chí Huân: “Sao anh lại đi bắt nạt con trai tôi. Anh lớn từng này rồi còn đi bắt nạt con nít, tôi sẽ không tha cho anh đâu”, nói xong cô ta xắn tay áo lên định ra tay với Đỗ Chí Huân.
Đỗ Chí Huân ghét nhất là kiểu này, vì vậy mới miễn cưỡng lấy thẻ cảnh sát ra, nói với giọng nghiêm nghị: “Chúng tôi là cảnh sát, đang điều tra một vụ án giết người… Xin hỏi, cô là ai?”
“Cảnh sát? Vụ án giết người?”, người phụ nữ liền dừng tay, nghe mà có chút đờ đẫn.
Đến lúc này cô ta mới để ý đến những ‘thực khách’ đáng sợ ngồi xung quanh bàn phía sau Đỗ Chí Huân.
Cô ta nhìn một lát rồi đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó ôm con trai chạy ra ngoài.
“Đứng lại!”, tất nhiên Đỗ Chí Huân sẽ không thể để người phụ nữ không rõ lai lịch này cứ chạy ra ngoài thế được.
Người phụ nữ ôm con vừa chạy ra ngoài thì bị Chung Khai Tân và Niên Tiểu Quang chặn lại.
Đỗ Chí Huân cũng đúng lúc chạy tới, quát: “Tôi bảo cô đứng lại, cô có nghe thấy không hả?”
“Chết người rồi, trời đất ơi, có người chết, sợ quá đi”, người phụ nữ ngồi bệt xuống đất, hai chân run rẩy, còn An Đại Bảo ở trong lòng cô ta càng khóc lớn hơn.
Đỗ Chí Huân gọi Quách Dung Dung đến kéo đứa trẻ sang một bên, sau đó anh ta nói với người phụ nữ: “Cô cũng nhìn thấy rồi, nhà của Thái Phượng Cầm xảy ra án mạng, chết sáu người. Hiện giờ chúng tôi đang điều tra vụ án, mong cô phối hợp với chúng tôi, hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Trước tiên hãy nói cho tôi biết, cô là ai?”
“Tôi… Tôi tên là Trương Quế Lan. Nhà tôi ở trước nhà Thái Phượng Cầm, ở đó có bốn ao cá, tất cả đều là của nhà tôi. Đi qua ao cá đó chính là nhà tôi”.
Người phụ nữ chỉ ra phía bên ngoài, Đỗ Chí Huân nhìn theo hướng đó thì nhìn thấy cách đây tầm trăm mét có căn nhà, nhà của Trương Quế Lan ở đó.
“Cô đến nhà Thái Phượng Cầm làm gì?”
“Tôi đến tìm con”.
“Sao cô biết con trai cô ở đây?”
“Đại Bảo thường chạy lung tung, gần đây nó hay chạy sang bên này. Tôi vừa đi ngang qua đây thì nghe thấy nó khóc nên theo tiếng khóc mà tìm đến đây”.
“Cô nói con trai cô luôn chạy sang bên này, vậy trước đó chắc chắn cô cũng từng đến nhà của Thái Phượng Cầm rồi. Lẽ nào cô không phát hiện ra nhà Thái Phượng Cầm xảy ra chuyện sao?”
“Tôi chỉ tiện đường đi qua hai lần chứ không có vào. Hôm nay mới là lần thứ hai, tôi không hề biết nhà bà ta có người chết”.
“Kể cả là đi qua cửa thì cũng có thể nhìn thấy trong sân có vết máu, cô không thể không nhìn thấy được”.
Trương Quế Lan bị Đỗ Chí Huân hỏi dồn dập nên có chút hoảng loạn, ấp úng nói: “Tôi thề, tôi thật sự không nhìn thấy trên đất có vết máu. Tôi thề luôn”.
“Lần trước cô đi qua đây là khi nào?”
“Tuần trước, còn thứ mấy thì tôi không nhớ”.
Đỗ Chí Huân không nói gì thêm, trong lòng như đã có câu trả lời.
Anh ta cố ý gài bẫy Trương Quế Lan để thử xem cô ta có đáng nghi hay không. Nghiêm Quả ba ngày trước trốn khỏi đây, vết máu trong sân cũng xuất hiện từ lúc đó. Nếu như Trương Quế Lan đến đây từ tuần trước thì tất nhiên trong sân không có vết máu. Nhưng giả sử trong lòng cô ta có gì đó mờ ám, khi bị hỏi ép thì chắc chắn sẽ nghĩ cách che đậy, như vậy thì càng khiến Đỗ Chí Huân nghi ngờ.
Mặc dù cô ta có chút căng thẳng nhưng vẫn trả lời rất thành thật, điều này giúp cô ta thoát khỏi hiềm nghi.
Nhưng Đỗ Chí Huân vẫn thấy nghi ngờ.
Những hành động khác thường của An Đại Bảo trong phòng ban nãy thật sự khiến người ta nghi ngờ. Đinh Chiến cho rằng cậu nhóc đó đang mô phỏng hung thủ. Đây là manh mối vô cùng quan trọng, vì vậy Đỗ Chí Huân không thể dễ dàng bỏ qua.
“Cô nói là con trai cô mấy ngày nay thường chạy sang đây, nó có nói với cô là nó nhìn thấy những gì không?”
“Không! Con trai tôi… Nó hơi khác những đứa trẻ bình thường”, Trương Quế Lan ngượng ngùng chỉ vào đầu, nói: “Nó chỉ hiểu được những thứ đơn giản thôi, phức tạp quá thì hơi khó”.
“Vậy nó có hành động gì đó khác thường không?”
“Cái này… Tôi cũng không biết có được coi là khác thường không. Gần đây đúng là nó hơi hiếu động, vô cùng nhạy cảm. Tôi cũng không biết là nó bị làm sao nữa, có hỏi thì nó nói cũng không rõ”.
“Nó có đi đứng với tư thế kỳ quái nào không?”