Cô ta không hề sợ hãi, kiểm tra vết thương, nói: “Nhìn từ đường khâu của vết thương thì hình như hung thủ cũng có kỹ thuật y học”.
“Hung thủ là bác sĩ ư?”, Đỗ Chí Huân hỏi.
“Chỉ là phỏng đoán ban đầu của tôi thôi. Nhưng đường nét khâu khá thô sơ, không giống với bác sĩ chuyên ngoại khoa”.
Cô ta lấy ra một chiếc kéo rồi cắt đứt đường khâu đó. Sau khi mở ra nhìn vào trong thì nói với giọng lạnh lùng: “Người bị hại bị mất tim rồi”.
Đỗ Chí Huân cố kìm nén cảm giác buồn nôn, đi đến trước bàn nhìn rồi chỉ vào cô gái mặc đầm màu tím đã chết, nói: “Chỉ có trong đĩa của cô ta có quả tim”.
Liễu Phi đi đến trước mặt xác chết đó, trên khuôn mặt thê thảm đó giờ đây khó có thể nhìn ra là xinh hay xấu nữa, chỉ còn lại gân cốt đỏ ửng. Hai tròng mắt thì lồi ra, hàm răng trắng toát đủ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng mơ thấy ác mộng. Nhưng Liễu Phi không sợ, cô ta dùng tay đang đeo găng tay tách hàm răng ra, từ trong đó lấy ra một miếng thịt.
Cô ta nhìn vào miếng tim trong đĩa rồi nhét miếng thịt gắp ra ban nãy lên chỗ bị thiếu kia… Kết quả là vừa khít.
Như được chỉ đường dẫn lỗi, cô ta dùng y cách đó kiểm tra nội tạng bị lấy ra của năm người chết khác, sau đó lại tìm được nội tạng thuộc về họ, từ trong miệng của thi thể lấy ra được miếng thịt rồi ghép vào chỗ bị thiếu.
Tầm hơn một tiếng, cô ta dừng lại nói với Đỗ Chí Huân: “Đám người ngồi quanh bàn này đều ăn thịt lẫn nhau”, cô ta cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh của mình, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự căng thẳng.
“Cô nói gì cơ?”, Đỗ Chí Huân sớm đã chuẩn bị tâm lý khi đứng trước cảnh tượng như này. Nhưng khi nghe thấy Liễu Phi kết luận như vậy thì anh ta vẫn ngạc nhiên.
“Họ đang ăn thịt lẫn nhau. Mỗi người chết này đều bị lấy ra một loại nội tạng, không ai giống ai. Sau khi được nấu chín thì đặt vào đĩa của người đối diện để cho họ ăn”.
“Sao có thể thế được? Chắc là sau khi giết chết họ, hung thủ mới cắt nội tạng của họ rồi nhét vào miệng của người khác chứ?”
“Không phải sau khi họ chết mà là lúc còn sống. Tôi phát hiện ra vết răng nhai trên miếng thịt trong miệng họ”.
“Tại sao họ lại làm như vậy, có người ép họ làm như vậy chăng?”
“Họ đang chia sẻ cho nhau đấy. Đây là bữa ăn thịt người vô cùng tao nhã”, Đinh Chiến ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Biểu cảm của anh thậm chí còn lộ ra nụ cười nham hiểm.
Đỗ Chí Huân và Liễu Phi kinh hãi bởi biểu cảm khác thường này của Đinh Chiến.
“Ý anh là gì?”, Đỗ Chí Huân nghiêm giọng hỏi.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà! Họ đang chia sẻ cho nhau thôi… Chia sẻ là đức tính tốt của con người, chia sẻ đồ ăn cũng là cách người nguyên thủy gìn giữ tình bạn, bao gồm ăn thịt người”.
Liễu Phi hơi hiểu được ý của Đinh Chiến nên liền tiếp lời: “Ý anh là, hung thủ đang chia sẻ cách ăn thịt người với họ?”
“Đúng vậy! Hắn làm như vậy là muốn hợp pháp hóa cách ăn thịt người thôi”.
“Chuyện biến thái như vậy mà còn gọi là hợp pháp ư?”, không biết Quách Dung Dung từ lúc nào đã bịt mũi đi vào. Nhưng lần này cô không dám đến gần những xác chết ‘tụ họp trên bàn ăn’ kia mà đứng ở đằng xa dỏng tai lại nghe đám người Đinh Chiến nói.
“Là phù hợp với nhận thức của hung thủ thôi”, Đinh Chiến nói tiếp: “Hiện tượng ăn thịt người cũng đâu hiếm gặp trong lịch sử. Trong chiến tranh thời cổ đại, khi mà quân lương không đủ, thậm chí họ còn bắt dân chúng ở vùng đó làm quân lương, coi họ là ‘con cừu hai chân’. Trong sách cổ cũng chia thịt người thành mấy loại. Thịt của người trẻ là thượng hạng, ngon nhất là của trẻ con; tiếp đó là thanh niên; còn của người trung niên và người già là chất lượng kém nhất. Họ còn nói, thịt của phụ nữ ngon hơn của đàn ông. Nghe nói, thịt của đàn ông dai và thô, còn của phụ nữ thì mềm mỏng, còn ngon hơn thịt cừu nữa. Cũng có rất nhiều cách chế biến, thịt dùng làm quân lương thì sẽ ướp muối và phơi khô để bảo quản và kéo dài thời gian sử dụng…”.
“Được rồi! Phương diện này anh nói qua cũng được, không cần phải nói tỉ mỉ thế đâu”, Quách Dung Dung bịt mồm, cảm giác muốn nôn.
“Thời kỳ loạn An Sử, tướng quân nhà Đường là Trương Tuần trấn thủ thành Tuy Dương, bị phản quân vây khốn nhiều ngày, lương thực trong thành cũng cạn dần. Lúc đó Trương Tuần đã giết vợ mình lấy thịt cho các tướng sĩ ăn, còn cho binh sĩ giết hết phụ nữ trong thành để lấy thịt họ làm lương thực, cuối cùng đã đánh lui được phản quân. Lịch sử luôn coi ông ta là trung thần nghĩa sĩ, còn trong lịch sử các quốc gia khác cũng có những câu chuyện tương tự. Kể cả hiện giờ ở châu Đại Dương và Nam Mỹ thì vẫn tồn tại bộ tộc ăn thịt người. Trong mắt họ, thịt người không phải là hành vi gì biến thái. Nói cho cùng thì trong lịch sử nhân loại từng có thói quen xấu này, kể cả thời nhà Thanh còn xảy ra những trường hợp buôn bán thịt người. Chỉ là trong xã hội cận đại hành vi này mới bị pháp luật và đạo đức cấm hoàn toàn. Vì vậy, trong trường hợp này, hung thủ cảm thấy hành vi ăn thịt đồng loại chắc được tha thứ…”.
Đỗ Chí Huân lập tức ngắt lời: “Anh nói như vậy là đang biện minh cho hung thủ sao?”
“Không! Tôi chỉ đang nói cho mọi người rằng, tên ‘zombie’ mà chúng ta đang gặp phải không giống như kẻ điên mất đi lý trí trong vụ án nhai mặt ở nước Mỹ hoặc là những xác sống trong phim đâu. Hắn là một kẻ có lý trí, hắn biết mình đang làm gì. Hơn nữa, hắn còn có trình độ văn hóa, là một ‘zombie’ có tư duy và có văn hóa”.
“Này! Anh đừng tưởng chúng tôi dễ lừa nhé. Một zombie có tư duy có lý trí mà vẫn còn gọi là zombie sao?”, Quách Dung Dung không kìm nổi mà gắt lên.
“Chẳng phải các người luôn cho rằng hung thủ là một zombie sao? Tôi chỉ bổ sung thêm theo ý của mọi người thôi mà. Hơn nữa, trước đây cô từng thấy zombie là như thế nào chưa?”
“Ai từng thấy rồi?”
“Nếu mọi người đều chưa từng gặp thì có ai dám khẳng định zombie nhất định là những xác sống có đầu óc đơn giản nào?”
Quách Dung Dung nghe thấy vậy thì nghẹn lời không nói được gì.
Đỗ Chí Huân không rảnh nghe họ nói mà hỏi Đinh Chiến: “Anh nói như vậy là có chứng cứ rồi hay là dựa vào tưởng tượng của anh?”
“Đây không phải là tưởng tượng, đây là hiệu ứng đồng cảm”.
“Cái gì cơ?”, Đỗ Chí Huân nghe không hiểu nên hỏi tiếp.
Đinh Chiến không giải thích thêm, anh chỉ nhìn về phía bàn có xác chết kia và nói: “Nếu như anh thật sự muốn có chứng cứ thì chứng cứ chính là ở đây”.
Anh nói xong rồi đi đến hộp đựng đồ của Liễu Phi, từ trong đó lấy ra một cái nhíp.
“Này! Sao anh lại tự tiện động vào đồ của người khác như vậy?”, Liễu Phi là người khá kĩ tính, cô ta đặc biệt ghét ai động vào đồ của mình.
“Tôi mượn một lát!”
Đinh Chiến đi đến bàn ăn, dùng nhíp nhổ những dụng cụ trên bàn ra, nói: “Các người có chú ý đến cái này không? Bàn này có 6 người ngồi nhưng thực tế lại có 8 cái đĩa, 8 cái dĩa và 8 đôi đũa…”.
Những dụng cụ thừa ra bị để lẫn vào những dụng cụ của người khác, vì vậy mới dẫn đến việc có người có hai dĩa, có người có hai dao, thậm chí còn có người chồng hai đĩa lên nhau. Ngay cả Liễu Phi cũng không chú ý đến chi tiết này.