Không đợi Quách Dung Dung trả lời, một giọng nam trầm khàn từ phía sau vang lên: "Cô ấy chịu đả kích quá lớn, hoàn toàn không nhớ được hình dạng hung thủ như thế nào..."
Đinh Chiến quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vẻ ngoài lãnh đạm đang đứng trước cửa.
Người đàn ông có đôi mắt sắc bén, thái dương và dưới cằm có một cọng râu nhỏ, vừa nhìn đã biết là một người quyết đoán.
Đinh Chiến có chút ngây người, cảm thấy dường như đã từng gặp người này ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Lúc này liền nghe thấy Quách Dung Dung lên tiếng: "Đội trưởng, anh tới rồi", lúc này Đinh Chiến mới biết, người này chính là sếp của tổ Đặc án.
"Đây là thầy Đinh", Quách Dung Dung giới thiệu với đội trưởng.
"Tôi biết. Cậu tên là Đinh Chiến", người đàn ông gật đầu, đưa tay về phía Đinh Chiến: "Tôi là đội trưởng của tổ Đặc án, Đỗ Chí Huân".
"Ồ, chào anh", Đinh Chiến cũng bắt tay lại.
Nhưng anh phát hiện ra, người này tuy rất lịch sự, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, các cơ trên khuôn mặt cũng không hề chuyển động, lúc bắt tay cũng chỉ là chạm một cái rồi lập lức buông ra, rõ ràng là thể hiện sự bài xích. Xem ra anh ta đối với anh cũng không có cảm tình cho lắm. Nhưng anh căn bản còn không quen biết người này, lý do anh ta ghét anh là gì khiến Đinh Chiến có chút khó hiểu.
"Tôi chỉ là một người dạy tâm lý học mà thôi, đối với việc phá án thì không hiểu gì. Nếu như mọi người tìm tôi là để tìm hiểu coi zombie có tồn tại hay không, thì tôi đã nói rất rõ ràng với cảnh sát Quách rồi", Đinh Chiến nhìn Đỗ Chí Huân và nói.
"Việc phá án chúng tôi không cần tới cậu, tìm cậu tới là vì có một việc khác".
"Việc gì?"
"Cậu không chỉ là một giảng viên tâm lý học, mà cậu còn là một bác sĩ tâm lý đúng chứ. Nghe nói, cậu còn là bậc thầy thôi miên đứng đầu trong nước, không biết có thật không".
"......", Đinh Chiến nhìn ánh mắt sắc bén của Đỗ Chí Huân, ánh mắt của anh ta không giống như đang khẳng định chắc nịch, mà giống như đang hỏi ngược lại hơn.
Hóa ra vị cảnh sát này không tin anh có năng lực đó.
Nhưng Đỗ Chí Huân cũng là một người có óc quan sát nhạy bén, khi anh ta phát hiện Đinh Chiến đang quan sát mình, ánh mắt liền có chút thay đổi, khôi phục lại vẻ điềm đạm ban đầu.
Đinh Chiến thầm nghĩ, đây là một người khó đối phó, may là anh ta không phải bệnh nhân của anh.
Cô gái trên giường bệnh đột nhiên ho một tiếng, dường như y tá lúc đắp thuốc đã không cẩn thận làm cô bị đau vậy.
Cô xua tay không để cho y tá lại gần mình, trong họng phát ra những tiếng "ư ư ư" như đang cảnh cáo.
Hai y tá không biết làm thế nào, gấp gáp tới đổ mồ hôi.
"Cô ấy bị sao vậy, chẳng lẽ não bộ bị tổn thương, không dùng được nữa?", Quách Dung Dung lo lắng hỏi.
Đinh Chiến không lên tiếng, đi về phía giường bệnh, cô gái bị thương nhìn thấy anh càng thêm căng thẳng, liều mạng co quắp lại ở chân giường, hét lớn về phía Đinh Chiến.
Âm thanh đó khiến thính giác của những người ở đó chịu đả kích lớn.
Hai y tá sợ hãi trốn sau cửa sổ, ôm chặt tai.
Quách Dung Dung bịt tai và gọi lớn về phía Đinh Chiến: "Anh không thấy cô ấy sợ anh sao, anh đừng kích động cô ấy nữa".
Đỗ Chí Huân không động tĩnh gì, chỉ lạnh lùng nhìn Đinh Chiến.
Đinh Chiến không chút quan tâm tới tiếng hét của cô gái, anh đưa tay ra và khẽ động đậy. Những người khác khó hiểu nhìn anh, đặc biệt là Quách Dung Dung, cô luôn hiếu kì và hoài nghi về vị bác sĩ tâm lý này, rất muốn xem xem anh rốt cuộc có những bản lĩnh gì, không biết có phải giống như đám giang hồ lừa bịp bán thuốc hay không.
Nhìn thấy Đinh Chiến cẩn thận lấy ra một chiếc túi trong suốt, bên trong còn có mấy viên màu đen giống như thuốc, nhưng vì khoảng cách xa nên không thể nhìn rõ coi là thuốc gì.
Đinh Chiến mở chiếc túi trong suốt, lấy ra một viên thuốc trước mặt cô gái, khẽ mỉm cười rồi nhìn về hướng cô, từ từ bỏ viên thuốc vào miệng, như thể đang thưởng thức một món ngon. Sau đó liền đặt bao thuốc đó xuống giường bệnh rồi lùi lại hai bước.
Sự tập trung của cô gái đổ dồn về phía bao thuốc kia, nhìn Đinh Chiến ăn một cách ngon lành như vậy, cũng đưa tay cầm lấy bao thuốc đó lên. Học theo cách anh làm, lấy ra một viên và bỏ vào miệng mình.
Ngay lập tức, khuôn mặt cô co quắp lại, nửa khuôn mặt bị nhai nát kia cũng bắt đầu co rút, trông vừa kì cục vừa đáng sợ.
Nhưng cô gái không hề nhổ viên thuốc ra, tiếp theo còn làm một hành động nằm ngoài dự liệu của mọi người, cô ấy bắt đầu bình tĩnh lại, biểu cảm cũng không còn đối địch như lúc trước.
"Anh cho cô ấy uống gì mà có tác dụng vậy?", Quách Dung Dung hiếu kì hỏi.
"Không có gì, là ô mai thôi, trong túi tôi còn một túi nữa, cô có muốn thử không".
"Cái gì?", Quách Dung Dung trừng đôi mắt to của mình lên nhìn anh.
Đỗ Chí Huân lúc này lên tiếng: "Cái này cũng không có gì, trong ô mai vốn đã có sẵn tác dụng sản sinh chất dịch để làm dịu cơ thể, có thể kích thích cơ thể sản sinh một lượng lớn nước bọt, nuốt nước bọt sẽ có tác dụng làm ổn định tinh thần. Tôi nói vậy đúng chứ bác sĩ Đinh?"
"Đúng vậy", Đinh Chiến cười nhẹ.
"Hóa ra là vậy à", Quách Dung Dung lúc trước cảm thấy rất thần kì, nhưng khi nghe Đỗ Chí Huân giải thích thì cũng không thấy gì đặc biệt nữa.
"Nhưng ăn một bao mà có thể khiến tinh thần cô ấy ổn định lại, có chút không ngờ đó, có phải não cô ấy có vấn đề gì không?", Quách Dung Dung lại có chút lo lắng.
"Não bộ cô ấy có bị tổn thương hay không có thể chụp CT để kiểm tra, giờ tôi cũng không có cách nào để xác định", Đinh Chiến nói: "Nhưng mà biểu hiện hiện tại của cô ấy không phải vấn đề trí lực, mà là vấn đề tâm lý. Từ những biểu hiện lâm sàng của cô ấy có thể thấy, cô ấy đã chịu sự kích thích rất nghiêm trọng, điểm này thì mọi người đã đoán đúng. Nhưng có thể mọi người không biết, cơ thể con người đều có một cơ chế bảo vệ để tránh cho những tác động bên ngoài tiếp tục ảnh hưởng tới bệnh nhân, cô ấy bây giờ đang chịu ảnh hưởng của "cơ chế thoái lùi", khép kín bản thân lại, giờ cô ấy đang mặc định bản thân là một đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ nhìn về những mặt tiêu cực. Chỉ có thể thể hiện ra những phản ứng có hạn trước những lời nói của chúng ta”.
"Vậy cô ấy sẽ phải sống mãi như thế này ư?"
"Chỉ cần não bộ của cô ấy không bị tổn thương, sẽ từ từ bình phục thôi. Thời gian dài hay ngắn còn tùy thuộc vào ý chí của cô ấy có đủ kiên cường hay không. Nhanh thì vài ngày, còn dài hơn thì có thể là một năm".
"Lâu như vậy sao, vậy là hỏng rồi", Quách Dung Dung sốt sắng.
"Mọi người cuối cùng là tìm tôi tới để làm gì?"
"Ở đây không tiện nói, bác sĩ Đinh, chúng ta tới nơi khác nói đi", Đỗ Chí Huân lên tiếng rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Đinh Chiến đi theo anh ta rời khỏi phòng bệnh, Đỗ Chí Huân đi tới trước một cửa sổ kính lớn thì dừng lại, nhìn ra phía bên ngoài, giọng nói thâm trầm miêu tả lại cảnh tượng đáng sợ xảy ra cách đây ba ngày...
Thời gian lúc đó khoảng 6 giờ hơn. Trời vừa chập tối.
Ở công viên Thanh Niên phía bắc thành phố, mười mấy ông bà già đang tập dưỡng sinh ở quảng trường. Lúc này, có một cô gái đầu tóc bù xù xông vào giữa đám đông. Cô gái quần áo xộc xệch, bước đi loạng choạng, cũng không nhìn ai, đâm vào người một trong những bà lão ở đó.
Bà lão còn tưởng đụng trúng ma men, liền đẩy mạnh ra, người đó lập tức ngã nhào xuống đất, không còn động đậy.