Nữ sinh còn không chịu từ bỏ: “Chẳng phải ở Mỹ vừa xảy ra vụ việc zombie tấn công người sao, một con zombie bắt một người đàn ông lang thang rồi cắn anh ta vô cùng tàn nhẫn, máu thịt be bét”.
Cô nữ sinh này bề ngoài xinh xắn đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hình chữ V, đôi mắt đen láy lém lỉnh, là một người đẹp loli tiêu chuẩn. Chỉ là sở thích khá kỳ quái khiến cho nữ sinh ngồi bên cạnh cô sợ đến mức ngồi tít sang một bên, cảm thấy cô như một quái vật.
“Tôi từng nghe về vụ án đó, mặc dù báo chí luôn nói hung thủ là “zombie” nhưng nói một cách nghiêm túc thì gã không phải loại zombie mà chúng ta biết mà là một con nghiện, do hút một lượng lớn chất gây ảo giác LSD nên dẫn đến thần kinh rối loạn…”
“Chất gây ảo giác LSD là gì vậy ạ?”, nam sinh đeo kính ngồi bên cạnh nữ sinh nghi hoặc hỏi.
Cô gái khinh bỉ liếc cậu ta: “Ngay cả cái này mà cậu cũng không biết, sau này cậu thật sự muốn làm bác sĩ tâm lý à?”
Nam sinh nghe vậy thì đỏ mặt.
Nữ sinh không để ý cậu ta nữa mà nghiêm túc tra hỏi Đinh Chiến: “Vậy thầy Đinh, thầy nói xem rốt cuộc chất gây ảo giác LSD là gì đi”.
“…”
Đinh Chiến nói: “Chất này là một loại thuốc phiện gây tê, hay còn gọi là “muối tắm”, có hiệu quả gây ảo giác cực mạnh. Thường dùng chất này sẽ khiến nhiệt độ cơ thể người tăng cao, mất đi lí trí, dễ tấn công người khác, đối với người ngoài, người hút thuốc phiện đã mất đi lí trí có cử chỉ khá giống với zombie trong phim, nhưng về cơ bản thì vẫn là người”.
“Hóa ra là “muối tắm”, em đã từng nghe nói đến loại thuốc phiện này rồi nhưng chưa từng dùng, không biết hiệu quả của nó có tốt như thầy nói, thật khiến người ta biến thành zombie hay không…”
Những nữ sinh ngồi gần cô đều né ra thật xa. Ngay cả nam sinh muốn xin số điện thoại của cô cũng lùi bước. Người ta chỉ muốn yêu đương chứ không muốn chết.
“Nếu là “muối tắm” sản xuất trong nước, cộng thêm tình hình hàng giả lộng hành thì tôi đề nghị em nên dùng quá liều, như vậy có lẽ sẽ đạt đến hiệu quả mà em muốn”, Đinh Chiến cũng hùa theo đáp.
“Ngoại trừ cách dùng thuốc phiện ra thì không còn cách nào khác để biến thành zombie nữa ạ?”, nữ sinh vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục hỏi.
“Chuyện này thì… tôi đề nghị em xem những bộ phim Mỹ, như vậy có thể tìm được đáp án rồi”.
“Thầy, em nghiêm túc mà”.
“Tôi cũng nghiêm túc”.
Cho dù Đinh Chiến rất dễ tính thì lúc này cũng hơi bực mình. Cô nhóc này rõ ràng là đến gây chuyện, học sinh kỳ lạ thế này đúng là hiếm thấy.
Sau khi tan học, anh vừa mang theo sách rời khỏi phòng dạy thì đã nghe thấy có người gọi anh từ phía sau.
Đinh Chiến quay lại nhìn thì thấy nữ sinh gây rối trong giờ chạy đến.
“Em còn câu hỏi gì à?”, Đinh Chiến hỏi.
“Thầy Đinh vừa rồi không tính là đã trả lời câu hỏi của em. Em muốn biết ngoại trừ dùng thuốc phiện hoặc các loại thuốc ra thì còn cách nào có thể biến người ta thành zombie hay không. Hoặc là nói, zombie sinh ra do sự biến hóa về sinh lý hay tâm lý?”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô gái, Đinh Chiến không biết có nên nổi giận hay không nữa. Anh nghĩ rồi hỏi: “Có phải em chưa có bạn trai hay không?”
Nữ sinh ngớ người: “Chưa có ạ”.
“Tôi kiến nghị em nên mau chóng tìm bạn trai đi, như vậy em sẽ không suy nghĩ nhiều về những vấn đề vô vị này nữa”.
Đinh Chiến đang định rời đi thì nữ sinh sầm mặt, lấy giấy tờ từ trong túi ra, nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Quách Dung Dung, là cảnh sát của tổ điều tra vụ án đặc biệt”.
Tổ điều tra vụ án đặc biệt!
Đinh Chiến chưa từng nghe nói đến bộ phận này nhưng dáng vẻ của Quách Dung Dung thì không giống như lừa đảo.
Đinh Chiến ngây ra, Quách Dung Dung mỉm cười: “Tôi nghe nói thầy Đinh là bác sĩ tâm lý học nổi tiếng, tôi còn tưởng anh sẽ nhìn ra thân phận của tôi”.
“Tôi là bác sĩ tâm lý, không phải thầy bói”.
“…”
“Tôi không quen cô, sao cô lại tìm tôi?”, Đinh Chiến hỏi.
“Là cảnh sát Tống – Tống Ngọc Lâm giới thiệu tôi đến, hai người hẳn là có quen biết”.
Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt Đinh Chiến thay đổi. Trong mắt anh ánh lên vẻ phức tạp nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
“Anh ta bảo cô đến tìm tôi không phải là để thảo luận về zombie đấy chứ?”
“Nói sao nhỉ, vụ án này quả thực có liên quan một chút đến zombie”.
“Cảnh sát cũng tin có zombie?”, Đinh Chiến châm chọc hỏi.
Quách Dung Dung không quan tâm đến phản ứng của anh, đột nhiên hỏi: “Anh có xem kỳ báo gần đây của tờ báo Bình Giang không?”
“…”
Quách Dung Dung lại lấy từ trong túi áo ra một tờ báo đã được gấp lại, sau đó mở ra đưa cho Đinh Chiến.
Đinh Chiến nhận lấy rồi đọc, tiêu đề đỏ chót của tờ báo ghi rõ: “Zombie lại xuất hiện, người bị hại may mắn chạy thoát!”
Quách Dung Dung nói: “Ba tháng trước, tờ báo Bình Giang cũng viết một tin tương tự thế này, tiêu đề là: “Zombie tấn công phụ nữ trong đêm”.
“Tôi đã đọc tin đó, bài báo viết là ngoại thành xảy ra vụ việc nghi là do zombie tấn công người, một phụ nữ lái xe điện đi trên đường vào buổi tối, không rõ thân phận bị tấn công đến chết. Nhưng tin tức này bị phóng đại lên rất nhiều, dáng vẻ đặc trưng của hung thủ cùng hành động của hắn đều được miêu tả rất khoa trương, cả quả trình gây án đều là suy đoán chủ quan, sau này thì bỏ mặc đấy không viết tiếp nữa”.
“Thật ra… những gì miêu tả trong tờ bảo gần giống với ghi chép của cảnh sát, không bịa quá nhiều. Chỉ là bởi vì mãi chưa phá được án nên cảnh sát cũng không thanh minh vụ việc”.
“Hóa ra là vậy, nhưng… nếu các cô vẫn muốn tìm ra zombie để kết án thì tôi e rằng còn lâu mới phá án được”.
“Tôi biết anh không tin là zombie tồn tại, chúng tôi vốn cũng không tin. Thậm chí nhìn thấy đoạn video hung thủ hành hung rồi mà rất nhiều người vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng không ai ngờ rằng vụ này lại xảy ra lần nữa”.
Đinh Chiến liếc nhìn tờ báo: “Các cô sao có thể xác định rằng hai vụ án đều là do zombie gây ra?”
Quách Dung Dung liếc nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có người đi qua thì thần bí nói với Đinh Chiến: “Anh đi theo tôi”.
Đinh Chiến còn chưa kịp phản ứng thì cô đã kéo tay anh đến nơi yên tĩnh. Trong lúc vô tình, Đinh Chiến nhìn thấy hai nam sinh học tiết của anh đang há hốc mồm, kinh ngạc mà nhìn họ.
Anh thầm nghĩ, lần này thì hay rồi, rất nhanh anh sẽ trở thành tấm gương giáo viên nam giở “quy tắc ngầm” với nữ sinh rồi. Không biết chừng sẽ bị người ta chụp cho cái mũ súc sinh.
Quách Dung Dung lôi anh một mạch đến vườn cây phía sau tòa nhà dạy học, đứng tại nơi mà rất nhiều học sinh từng tòm tem với nhau mới yên tâm mà lấy một món đồ từ trong túi ra.
Lần này là một cây kẹo que cùng một tấm ảnh chụp thi thể máu me be bét.
Cô đưa bức ảnh cho Đinh Chiến rồi ngậm cây kẹo.
Đinh Chiến nhận lấy tấm ảnh, vừa nhìn một cái đã cau mày.