"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ai biết danh tính thật của mình, kể cả vợ tôi. Vì vậy, hãy tuyển dụng cô ấy một cách bình thường" Lê Vĩnh Thiên nói.
"Tôi hiểu rồi." Ngô Tường Ninh đáp, hơi cúi đầu xuống.
"Cô ấy sẽ là người quyết định tất cả các nhà cung cấp dự án trong tương lai của chúng ta, nhưng cô nhớ phải nói với cô ấy rằng cô ấy không được tự
quyết định việc hợp tác với Chu gia. Nếu cô ấy thực sự muốn hợp tác với họ thì cần phải có được sự chấp thuận của chủ tịch."
Lê Vĩnh Thiên đã nói rất rõ ràng với gia đình họ Chu đêm qua. Họ đã một mực rằng sẽ không bao giờ cần nhờ vả đến Chu Dư Hân trong tương lai. Bây giờ thì Trần Túc Bình đã bị sa thải, thực tế là Chu Dư Hân sắp thay ông ta làm giám đốc bộ phận phát triển dự án của Tập đoàn Galaxy. Tới lúc đó, Chu Dư Hân sẽ là người nắm quyền kiểm soát tất cả các hợp đồng phân phối của dự án Tập đoàn. Lê Vĩnh Thiên tự hỏi không biết lúc ấy Chu gia sẽ có thái độ thế nào, liệu họ có đủ mặt dày "thăm hỏi” cô ấy không?
"Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ." Ngô Tường Ninh nói.
"Cô hãy chăm sóc Chu Dư Hân và cho cô ấy đến làm ở Tập đoàn chúng ta càng sớm càng tốt. Tôi không quan tâm đến Galaxy, chỉ quan tâm cô ấy thế nào thôi. Còn vị trí chủ tịch này, tôi sẽ sớm cho cô ấy ngồi xuống".
Lê Vĩnh Thiên, với tư cách là một chiến thần chỉ huy hàng ngàn binh mã, nặng gánh trọng trách an ninh quốc gia, anh thực sự không có hứng thú với việc kinh doanh thương mại của Tập đoàn Galaxy này. Hơn nữa, anh thực sự cũng không am hiểu về kinh doanh.Mục đích cuối cùng của anh khi mua lại. Tập đoàn Galaxy này là tặng nó cho Chu Dư Hân. Anh ta biết rằng mình sẽ sớm gặp rắc rối với các vấn đề quân sự quốc gia, vì vậy anh ta muốn Chu Dư
Hân tiếp quản Tập đoàn Galaxy càng sớm càng tốt.
Khi phải bàn về hai gia đình họ Chu và họ Trần, anh thấy thật sự nhàm chán. Lê Soái mạnh mẽ, dung mạo tuấn kiệt, dậm chân một cái cũng có thể khiến cả thành phố Đà Lạt bị sốc. Đối phó với những kẻ để tiện này có là gì? Phi nước đại trên chiến trường, tiêu diệt kẻ thù và phục vụ đất nước, bảo vệ núi sông, một quần thần cần phải biết làm mọi thứ, đây chính là những việc anh ta nên làm!
"Vâng, thưa Chủ tịch, tôi sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ phu nhân của ngài." Lê Vĩnh Thiên dường như đã quên mất sự hiện diện của Ngô Tường Ninh? Ngay cả khi Chu Dư Hân không phải là chủ tịch tương lai của Tập đoàn Galaxy, cô ấy vẫn sẽ được quan tâm đặc biệt chỉ vì cô ấy là vợ của Lê Vĩnh
Thiên!
Lê Vĩnh Thiên nổi tiếng là cưng vợ. Miễn là anh ta còn yêu thương cô, thì vợ anh ta có thể tự giúp bản thân nói vài lời tốt đẹp bên gối, điều đó sẽ khiến anh ta hạnh phúc. Hơn nữa, Chu Dư Hân đã là chủ tịch tương lai do Lê Vĩnh Thiên bổ nhiệm, vì vậy giám đốc Ngô cần phải chăm sóc tốt cho chủ tịch tương lai của mình.
Lê Vĩnh Thiên đứng dậy và đi đến bên khung cửa sổ bằng kính cường lực trong suốt. Từ đây có thể thấy được toàn bộ khung cảnh thành phố Đà Lạt. Giống như việc đứng trên một đỉnh đồi và lướt qua những ngọn núi nhỏ. Tất cả các tòa nhà cao tầng đều trở nên nhỏ bé trước Tập đoàn Galaxy.
"Dư Hân, từ hôm nay, tôi sẽ khiến những kẻ dám coi thường em cúi đầu trước em!"Em đã bị sỉ nhục, đã phải chịu tổn thương vì tôi trong ba năm qua. Từ giờ phút này, tôi sẽ để em được tỏa sáng cho tới cuối đời!"
Lê Vĩnh Thiên giơ hai tay ra sau lưng, đôi mắt rực lên trông như một ngọn đuốc, nhìn xuống toàn cảnh thành phố Đà Lạt, tự nhủ thầm.
Ngô Tường Ninh, người đang đứng sau lưng anh ta suốt nãy giờ, nhìn vào tấm lưng rộng và chắc của Lê Vĩnh Thiên, đột nhiên bối rối. Người đàn
ông này rốt cuộc đang ẩn giấu bao nhiêu chuyện vậy?Trên đời này sao lại có một người chồng tốt tới như vậy? Chu Dư Hân thậm chí còn nói cô ấy chẳng có chút hy vọng nào với người chồng vô dụng của mình, nhưng giờ đây anh ta có trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Galaxy?Thông qua sự việc này, Ngô TườngNinh nhận ra rằng đừng bao giờ đánh giá thấp bất cứ ai!
Lê Vĩnh Thiên quay lại và thấy Ngô Tường Ninh đang nhìn chằm chằm vào mình như một kẻ ngốc, mới hỏi: "Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Tường Ninh trở lại với khuôn mặt thường ngày chỉ có công việc và đỏ bừng mặt tiếp lời: "Không ... không có gì. Tôi cảm động vì tình cảm sâu đậm của ngài chủ tịch dành cho phu nhân, ngài thực sự là một người tốt, cô ấy thật là may mắn."
"Được rồi, bây giờ tôi cũng đang rảnh rỗi. Cho tôi số điện thoại của cô, để thuận tiện liên lạc." Lê Vĩnh Thiên nói.
Tại văn phòng quản lý của bộ phận phát triển dự án....
Lúc này, Trần Túc Bình đã hồi tỉnh lại, ông ta đang bồi mấy nắm đấm vào khuôn mặt lo lắng của Trần An Khang, ông hét lên: "Rốt cuộc mấy đứa đã xúc phạm đến ai mà khiến cho ta phải từ chức như vậy?"
"Cháu....cháu thực sự không gây hấn hay xúc phạm gì ai cả!" Trần An Khang rầu rĩ nói, đưa tay che khuôn mặt tím bầm của mình.
Các quy tắc gia đình của gia tộc lớn rất nghiêm ngặt, người chú có quyền dạy cháu trai khi họ mắc lỗi, đó là chuyện đương nhiên, Trần An Khang không dám chống cự lại.
"Không xúc phạm ai ư? Thẩm thị vừa nói rõ ràng rằng cậu đã xúc phạm người mà cậu không đủ tư cách đó, cậu vẫn còn muốn ngụy biện ư?" Trần Túc Bình lại hét lên.
"Chú ơi, cháu xin chú, cháu đã ở cùng An Khang suốt thời gian này. Cháu có thể làm chứng rằng anh ấy thực sự đã không xúc phạm bất kỳ ông lớn
nào!" Chu Phi Phi nói.
Trần An Khang và Chu Phi Phi có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được rằng ông lớn mà họ xúc phạm lại chính là Lê Vĩnh Thiên. Mặc dù thực chất họ cũng đã nghĩ đến việc xúc phạm Lê Vĩnh Thiên đêm qua nhưng trong lúc này, họ không cảm thấy Lê Vĩnh Thiên - một kẻ vô tích sự, là một nhân vật đáng để nhắc tới. Do đó, không ai trong số họ nói rằng đã xúc phạm đến Lê
Vĩnh Thiên.
"Im đi cho ta! Ta đã bị cách chức, tụi bay phải chịu trách nhiệm! Nếu cô cậu không đòi tôi giao cho Chu gia một dự án, làm sao mà tôi có thể bị đuổi việc như thế? Cô cậu đang hại cả Trần gia và giết chết tôi đấy!" Trần Túc Bình càng nói, ông ta càng tức giận, nhưng vẫn rất tử tế với cháu trai này.
Chu Phi Phi quá sợ hãi nên im thít không dám nói gì.
"Chú, dù thế nào chúng ta vẫn ở trong một gia tộc lớn, Trần gia cũng có công ty riêng mà, chúng ta không nhất thiết cứ phải làm việc ở đây. Hãy cùng cháu quay trở lại làm việc trong công ty riêng của nhà chúng ta." Trần An Khang an ủi.
"Hừ, cậu thì biết gì? Công ty của Trần gia có thể so sánh với Tập đoàn Galaxy sao? Tôi đã mang lại bao nhiêu lợi ích cho Trần gia khi ngồi ở vị trí này, cậu có biết không?"
"Giờ thì hay rồi, tôi mất vị trí này vì hai cô cậu, cũng làm gián đoạn những hợp đồng của Trần gia. Tổn thất nặng nề thế nào, cô cậu có biết hay không?"
Sự tức giận của Trần Túc Bình không thể giảm bớt, không có nơi nào để trút giận. Ông ta cứ tiếp tục hằn học với Trần An Khang. Khuôn mặt của cậu Trần đã bầm tím. Tất nhiên anh ta biết rằng chú mình đã mất vị trí này là do lỗi của mình, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng.
"Chú ơi, tất cả là lỗi của tên khốn khiếp Lê Vĩnh Thiên, vì hắn đã nguyền rủa chú vì bị đuổi việc. Cháu không ngờ nó lại thành sự thật." Trần An Khang rõ ràng muốn trốn tránh trách nhiệm nên đổ lỗi cho Lê Vĩnh Thiên.
"Ra ngoài đi! Cút hết cho tôi, tôi không muốn gặp lại thứ con cháu như mấy người nữa!" Trần Túc Bình hét lớn, tất nhiên ông ta sẽ không tin rằng mình bị đuổi việc là vì lời nguyền của Lê Vĩnh Thiên.
Khi Trần An Khang và Chu Phi Phi thấy chú Trần đang rất tức giận, bọn họ cũng vội vã đi ra ngoài trong vô vọng.
"Ông Trần, mọi thứ giờ đã ổn định. Xin hãy giải quyết mọi chuyện và làm thủ tục xin nghỉ việc ngay!".
Trần Túc Bình ngẩng đầu lên và thở dài, mọi chuyện thể là đã kết thúc, bây giờ ông ta sẽ phải đóng gói đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Khi Trần An Khang và Chu Phi Phi đi ra khỏi Tòa nhà Tập đoàn Galaxy, họ tình cờ gặp Lê Vĩnh Thiên đang ra về. Nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên, Trần An Khang đột nhiên nổi giận đùng đùng và la hét: "Thằng khốn chết tiệt, vì cái miệng độc địa của mày, chú tao đã bị sa thải!"
"Lê Vĩnh Thiên, làm thế nào anh có thể dự đoán sự việc như vậy. Sao anh. không đi làm một thầy bói đi! Lại còn đến đây làm gì? Anh đã hủy hoại tất cả chúng tôi!" Chu Phi Phi cũng nói.
Đối với những kẻ xấu xa này, Lê Vĩnh Thiên không muốn phí lời, anh cổ tình làm ngơ đi và không muốn phải nghĩ nhiều về bọn họ.Trần An Khang vừa bị Trần Túc Bình đánh mắng, còn bị tát. Anh ta đang cảm thấy khó chịu vô cùng. Giờ lại thấy Lê Vĩnh Thiên tỏ ra dửng dưng, trong lòng anh ta lại càng tức giận hơn.
“Thằng khốn chó chết, tao đang nói với mày, mày không nghe thấy à?" An. Khang hét lên và lao đến từ phía sau, cố gắng đánh Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên lập tức theo phản xạ quay lại, sẵn sàng tay không giết người bất cứ lúc nào, anh nhìn chằm chằm vào họ Trần kia. Đêm qua, cũng như thế, trong đôi mắt của Lê Vĩnh Thiên dường như có thể thấy hàng ngàn quân sĩ, máu chảy thành sông. Trần An Khang bị sốc, chân anh ta mềm nhũn ra và ngã quỵ xuống đất. Khi Chu Phi Phi nhìn thấy đôi mắt đó của Lê Vĩnh Thiên một lần nữa, cô ta sợ hãi và mặt tái nhợt đi.