• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4 - Xấu hổ

Một lúc sau, mọi người đã định thần lại, rồi phá lên cười.

"Lại trò hề gì nữa đây? Một mình anh ta mà đòi tổ chức đám cưới?"

"Chà, tôi có cảm giác trong đám cưới của anh ta, sẽ thịt một con bò rất to, tôi sợ đến là cả lưới đây này!"

"Thứ nghèo rớt thậm chí không thể mua được một chiếc nhẫn cưới, lại dám nói rằng nó lớn hơn đám cưới của chúng ta gấp trăm lần?"

"Hãy nhìn xem, Dư Hân đã kết hôn lâu tới vậy, nhưng cô ta thậm chí không có nhẫn cưới để đeo trên tay"

"Rồi cô cũng sẽ trở thành một cô dâu, chỉ khi cô ly dị tên vô dụng này và kết hôn với người khác, cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có cơ hội. Nếu không, cô chỉ có thể chờ đến hết cuộc đời."

"Nhân tiện, Phan Huy Thành, cậu chủ của tôi, đã thích cô Dư Hân đây từ lâu. Nếu cô thực sự muốn trở thành cô dâu, cô có thể ly dị hắn ta và tái hôn với cậu Phan."

Nghe thấy nụ cười khinh bỉ của mọi người, khuôn mặt của Chu Dư Hân đỏ lên rồi chuyển sang trắng bệch, và cô chỉ muốn xé miệng Lê Vĩnh Thiên.

"Anh nói xằng bậy cái gì vậy? Mới khi nãy anh còn gọi ai đó đến để diễn một vở hài kịch, bây giờ anh lại định diễn trò nữa ư? Ngay cả kẻ điên cũng nói muốn tổ chức một đám cưới lớn ở Đà Lạt. Anh không nghĩ trò đùa này đã quá đủ với tôi rồi à?

"Tôi đã nói với anh là phải mạnh mẽ hơn, không bảo anh là phải khoe

khoang hay nói dóc như thế! Bây giờ anh lại dám bịa đặt ra một chuyện như vậy, lưỡi của anh cũng nhanh thật đấy, sao anh không để cho tôi có lấy một đường lui nào vậy? Cứ phải để cho tôi cảm thấy nhục nhã, anh mới cảm thấy hạnh phúc à?"

Chu Dư Hân nói như sắp nổ tung. Nhưng Lê Vĩnh Thiên chỉ nhìn cô một cách trìu mến và nói, "Dư Hân, hay tin tôi đi, nếu tôi đã dám nói điều đó, tôi chắc chắn sẽ làm được. Từ hôm nay, tôi sẽ không để cô phải đau buồn, không để cho cô phải khóc thêm nữa."

Chu Dư Hân ngạc nhiên nhìn anh với đôi mắt long lanh mở lớn, lần đầu tiên nghe anh ta nói mà cô choáng váng như vậy. Trước đây cô chưa từng thấy Lê Vĩnh Thiên tự tin đến thế. Đặc biệt, đôi mắt anh kiên quyết đến nỗi khiến cô cảm thấy như đó là ánh mắt của quỷ thần. "Được thôi, tôi sẽ tin anh. lần này" Chu Dư Hâncó phần bối rối trước đôi mắt của Lê Vĩnh Thiên.

"Ô hay lắm, như vậy là có một Chương trình hay để xem rồi. Ngày 26, anh đón chị gái tôi từ đây để xem ai có đám cưới lớn hơn, hãy để nó trở thành sự kiện long trọng nhất Đà Lạt" Chu Phi Phi đề nghị.

"Không vấn đề gì, tôi chắc chắn sẽ đón chị gái của cô với sự long trọng nhất thể có", Lê Vĩnh Thiên nói.

"Được rồi, đừng đến mà không nói lời nào đấy!" Chu Phi Phi chợt tưởng tượng ra viễn cảnh rằng vào ngày cưới của mình, Chu Dư Hân và Lê Vĩnh Thiên sẽ tới trong trang phục cái bang với khuôn mặt xám ngoét và không thể nhịn cười.

"Lê Vĩnh Thiên, vậy nếu cậu không thể làm điều đó thì sao? Nói thế nào chúng tôi cũng thể để con cháu mình chịu nhục nhã được" Bà Chu hỏi.

"Không phải bà luôn muốn tôi ly dị Dư Hân sao? Nếu tôi không làm được, tôi sẽ ly dị với cô ấy và rời khỏi Chu gia ngay lập tức." Lê Vĩnh Thiên nói.

"Được rồi, rất tốt! Đây là những gì anh nói đấy nhé. Rất nhiều người đã có

mặt tại đây. Lúc ấy đừng có hối hận!" Bà Chu vốn muốn Chu Dư Hân và Lê Vĩnh Thiên ly dị sớm, sau đó sẽ yêu cầu cô tái hôn với Phan gia.

"Hãy yên tâm vì tôi sẽ không bao giờ hối hận đâu." Lê Vĩnh Thiên nói.

"Dư Hân, cháu có thực sự quyết định rời đi với tên vô dụng này không?" Bà Chu hỏi lại.

"Vâng!" Chu Dư Hân dù đang trong cơn thịnh nộ, vẫn trả lời chắc nịch.

"Được rồi, nếu cháu đã đưa ra quyết định như vậy, cháu sẽ không phải tới làm việc trong công ty của nhà ta kể từ ngày mai. Sau khi cháu ly dị cậu ta xong thì hãy quay lại làm việc." Bà Chu lạnh lùng nói.

Khi những lời của bà Chu vừa thốt ra, một khoảng không tĩnh lặng bao trùm tất cả. Không ai có thể nghĩ rằng bà ấy thậm chí đã trục xuất Chu Dư Hân. Chính Chu Dư Hân cũng bị sốc. Trong vài năm qua, ngay cả khi Lê Vĩnh Thiên không có bất kỳ sự hữu dụng nào cho gia đình Chu, Dư Hân cũng đã làm việc chăm chỉ. Chỉ vì hôm nay cô ấy tỏ ra tức giận và cùng Lê Vĩnh Thiên rời đi, cô lại bị đuổi khỏi công ty ư?

"Tôi hy vọng sau này bà sẽ không hối hận về quyết định này, người trong nhà họ Chu đừng đến để yêu cầu tôi và Dư Hân giúp đỡ làm điều gì đó" Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng nói.

"Chu gia chúng tôi mà phải đi cầu xin cậu ư? Đúng là thùng rỗng kêu to, không biết lượng sức!", Bà Chu khinh bỉ nói. Bà lo lắng Chu Dư Hân sẽ sử dụng tiền của công ty để tổ chức đám cưới với Lê Vĩnh Thiên, vì vậy cô bị đuổi khỏi công ty để đề phòng và tất cả cống hiến của cô đã bị phủi bỏ một cách trắng trợn.

"Lê Vĩnh Thiên, anh có thể nghĩ ra trò nào vui hơn nữa không? Tôi nghĩ hôm nay anh đã uống nhầm thuốc? Đừng có mơ, chỉ có con chó mới đi cầu xin nhà anh!" Chu Phi Dương nói.

"Phải đó, nếu có trót mơ thì thức dậy nhanh lên!Loại người như anh thì

có gì để xin? Ngay cả con chó cũng chẳng cần! Anh nên quay về sớm để uống thuốc đi!" Chu Phi Phi nói.

Thấy Chu Dư Hân bị trục xuất khỏi công ty, Chu Phi Phi và Chu Phi Dương là những kẻ vui mừng nhất. Bây giờ Dư Hân đã bị đuổi đi, cô ấy đã trở nên thấp kém hơn hai người họ. Từ lâu họ đã luôn muốn đuổi Chu Dư Hân ra khỏi công ty và Chu gia. Không ngờ rằng mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ như vậy.

"Dư Hân, đi thôi." Lê Vĩnh Thiên quay đi, phớt lờ những người này và kéo Chu Dư Hân bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.

"Thôi nào, điều tệ hại nhất trong cuộc đời cậu ta là vô dụng, và thích khoe khoang!" Có tiếng bà Chu nói lớn đằng sau, cố tình để họ nghe được.

Bên ngoài sân nhà họ Chu, Chu Dư Hân như vừa bước ra từ một giấc mơ.

"Lê Vĩnh Thiên, nếu anh muốn ly dị tôi, chỉ cần nói luôn như vậy. Tại sao anh cứ làm tôi xấu hổ với những chuyện vô nghĩa này?" Chu Dư Hân giận dữ

nói.

Lê Vĩnh Thiên đột nhiên sững người: "Tôi muốn ly hôn với em lúc nào?"

"Nếu anh không muốn ly dị tôi, tại sao anh lại đặt cược với bà tôi?" Chu Dư Hân phụng phịu hỏi. “Mà khoan, anh nghĩ đang xưng hô thế nào với tôi vậy hả?”

"Bởi vì tôi hoàn toàn tự tin rằng mình sẽ không thua" - Lê Vĩnh Thiên đáp với vẻ mặt thản nhiên.

"Cho đến lúc này, anh vẫn giả vờ với tôi làm gì? Tôi vẫn còn một số tiền gửi tiết kiệm mà tôi có thể lấy ra cho đám cưới của chúng ta, tôi không muốn xấu hổ nữa, hãy dùng nó đi!"

"Không cần, tôi có cách riêng của mình."

"Anh..." Chu Dư Hân phải giả vờ tin tưởng Vĩnh Thiên, nhưng cô tức giận đến nỗi không còn chút hy vọng gì cho anh ta nữa. "Chà, dù sao tôi đã mất

mặt trong ba năm qua, tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Có mất mặt thêm một lần nữa cũng chẳng quan trọng."

Sau đó, cô mỉm cười buồn bã và nói: "Dẫu sao cũng là một chuyện tốt khi có thể ly dị anh sau sự việc mất mặt này. Chúng ta sẽ sớm được ly hôn thôi."

Lê Vĩnh Thiên ướt đẫm mồ hôi đến nỗi anh không muốn giải thích quá nhiều: "Tôi có thể mượn điện thoại di động của cô để gọi một lúc không?"

"Anh không có điện thoại di động à?" Chu Dư Hân không hài lòng nói.

"Tôi ... tôi sắp hết tiền điện thoại rồi" Lê Vĩnh Thiên lúng túng nói.

Chu Dư Hân tức giận đến không nói nên lời, người mà thậm chí không thể tự trả tiền điện thoại, lại dám khoe khoang và nói rằng muốn tổ chức một đám cưới thật hoành tráng ở Đà Lạt? Dư Hân không nói không rằng, lặng lẽ đưa điện thoại cho Lê Vĩnh Thiên một cách giận dữ. Vĩnh Thiên cầm lấy chiếc di động, đi đến một góc, rồi bấm số điện thoại của Phạm Cương. Phạm Cương đã đi theo Lê Vĩnh Thiên trong nhiều năm và từng là thân cận đắc lực của anh. Lê Vĩnh Thiên chắc chắn vẫn nhớ số điện thoại của anh ta.

Họ Phạm kia chỉ nghĩ rằng Lê Vĩnh Thiên không muốn ra ngoài sau khi bị Chu gia làm khó. Lúc này, anh ta đang suy nghĩ để tìm cách tiếp cận lần nữa, nhưng điện thoại đột nhiên reo.Phạm Cương nhìn thấy một con số xa lạ và trả lời một cách thiếu kiên nhẫn: "Xin chào, ai vậy?"

"Lê Vĩnh Thiên" Giọng của Lê Vĩnh Thiên phát ra từ điện thoại.

Không cần nói cũng biết Phạm Cương đã bị kích động đến cỡ nào. Anh ta lập tức đứng phắt dậy với một tiếng pop, đứng thẳng: "Lê Soái! Xin hãy ra lệnh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK