• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi chưa quyết định về việc đó, các bạn có thể đến Chu gia trước, tôi sẽ đưa Dư Hân từ Chu gia đến khách sạn cùng mọi người." Lê Vĩnh Thiên muốn gây bất ngờ cho Chu Dư Hân, vì vậy anh không muốn nói địa điểm tổ chức đám cưới của họ là khách sạn Thiên Long.

"Được rồi, vậy chúng tôi sẽ đợi anh tại nhà gái vào ngày 26".

"Chỉ còn 5 ngày nữa là đến ngày 26. Tôi rất mong chờ đám cưới của hai người đó."

"Dư Hân là chị em tốt của chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ đến."

Sau khi nói lời tạm biệt với các bạn cùng lớp, Lê Vĩnh Thiên đã đưa Chu Dư Hân trở về.

"Trời ơi, sao anh lại mời tất cả các bạn cùng lớp của tôi đến vậy, anh có thực sự tổ chức được đám cưới cho tôi không?" Chu Dư Hângiận dữ hỏi lại.

"Tất nhiên, bây giờ em vẫn chưa tin tôi à?" Lê Vĩnh Thiên mỉm cười.

"Được rồi, sau những gì anh vừa thể hiện, tôi tạm thời tin anh" Lần này Chu Dư Hân thực sự tin tưởng vào Lê Vĩnh Thiên. Cho, cô chợt nhận ra rằng mình dường như không hiểu Lê Vĩnh Thiên chút nào?

"Dư Hân, tới ngày 26, tớ sẽ làm phù dâu cho cậu." Nguyễn Tú Hằng nói.

Chu Dư Hân đã không quan tâm đến những lời Tú Hằng nói và hỏi Lê Vĩnh Thiên: "Tại sao anh lại mạnh tới như vậy?"

"Đừng quên, tôi đã là một quân nhân trong năm năm. Em nghĩ rằng tôi ở

trong quân đội chỉ có ăn và ngủ như ở nhà sao? Chúng tôi phải luyện tập cật lực mỗi ngày" Lê Vĩnh Thiên nói.

"Phạm Cương đó có liên quan gì đến anh?" Chu Dư Hân lại hỏi.

"Đồng đội cũ" Lê Vĩnh Thiên nói.

"Tại sao những người đi cùng anh ta lại có súng?" Chu Dư Hân ngày càng tò mò hơn và bắt đầu đặt câu hỏi liên tiếp.

"Họ chưa hết kỳ nghĩa vụ, họ vẫn phải thực hiện nhiều nhiệm vụ cần tới súng, vì vậy họ phải luôn mang theo" Lê Vĩnh Thiên nói.

"Họ dường như rất nể trọng anh, rốt cuộc thân thể của anh là gì?" Chu Dư Hân hỏi lại.

"Tôi từng là cấp trên của họ." Lê Vĩnh Thiên nói.

"Cấp trên? Vậy là trung đội trưởng hay chỉ huy đại đội?" Chu Dư Hân hỏi lại.

"..." Lê Vĩnh Thiên bắt đầu đổ mồ hôi, "Không."

"Vậy chắc hẳn là người quản trại rồi!?" Chu Dư Hân càng ngày càng trở nên hiếu kỳ hơn về Lê Vĩnh Thiên và cứ dồn dập hỏi không ngớt.

"Không" Lê Vĩnh Thiên nói.

"Vậy có phải là người lãnh đạo họ không?" Chu Dư Hân suy đoán thêm.

"Không." Lê Vĩnh Thiện lần đầu tiên bị vợ kiểm tra chéo và không thể làm gì khác ngoài việc trả lời chống chế.

"Như vậy là sao?" Chu Dư Hân chỉ lờ mờ suy đoán rằng Lê Vĩnh Thiên là người đứng đầu một tiểu đội gì đó khi ở trong quân đội.

“Tôi từng làm gì, là ai cũng không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ tôi đang là chồng của em" Lê Vĩnh Thiên nói đùa.

"Cho dù anh không nói ra, nhưng với vị trí đó của anh, tôi đoán anh có rất nhiều người quan tâm nhỉ?” Chu Dư Hân tức giận nói.

"Còn Đỗ Tuân và Cao Đông Minh, liệu trong tương lai họ có thể gây rắc rối cho chúng ta lần nữa không?" Nguyễn Tú Hằng nói với một chút lo lắng.

"Không, họ không có cơ hội đó đâu." Lê Vĩnh Thiên nói nhẹ nhàng.

Trong khách sạn Times....

Sau khi Lê Vĩnh Thiên dẫn Chu Dư Hân và những người khác rời đi, Phạm Cương cùng tám hộ vệ ở lại xử lý Đỗ Tuân và Cao Đông Minh.

Trong khi đó Hoàng Minh Lý và Lưu Bảo Hường đã nhân cơ hội bỏ chạy.

"Đưa hai người này đi theo tôi!" Phạm Cương chỉ vào Đỗ Tuân và Cao Đông Minh và nói.

Tám hộ vệ ngay lập tức khống chế đưa hai tên đầu sỏ kia đi.

"Anh ... anh định sẽ đưa tôi đi đâu?" Đỗ Tuân kinh hãi hét lớn.

"Đừng nói nhiều lời dư thừa, rồi anh sẽ biết điều đó thôi" Phạm Cương nói.

"Tôi không hề xúc phạm anh, tại sao anh lại ép tôi đi!" Cao Đông Minh cũng hoảng hốt.

"Mặc dù hai người không xúc phạm tội, nhưng đã xúc phạm người mà tôi kính trọng" Phạm cương nói.

Ngay khi Phạm Cương chuẩn bị đưa Đỗ Tuấn và Cao Đông Minh đi, một nhóm những người bảo vệ an ninh mặc đồng phục đi tới.

Một vị khách tốt bụng khi nãy đã tình cờ chứng kiến cuộc chiến khốc liệt trong phòng họp mặt nên đã nhanh chóng gọi đội bảo vệ khách sạn tới .

Khi họ đến nơi, trước mắt họ là cảnh tượng Phạm Cương cùng một toán đồng đội của mình đang khống chế chèn ép 2 người đàn ông bị thương, áo quần tả tơi.

Những người bảo vệ này không biết danh tính của ai trong số họ, cũng không hề chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối. Vì vậy, họ lập tức rút súng ra rồi nhắm vào Phạm Cương và những người khác.

Hộ vệ của Phạm Cương ngay lập tức đứng ra trước anh ta, đồng thời rút súng ra chĩa về phía đội bảo vệ.

Đội bảo vệ an ninh bị bất ngờ, họ không ngờ những người này có súng!

"Các anh đã bị bao vây, ngay lập tức bỏ vũ khí xuống và đầu hàng, hãy dừng chuyện này lại và các anh sẽ được khoan hồng! Nếu còn ngoan cố, các anh sẽ bị giết ngay tại chỗ!", Đội trưởng đội bảo vệ nói.

"Đây chỉ là một sự hiểu lầm. Tôi sẽ giải thích cho các anh" Phạm Cương biết đây là một sự hiểu lầm và không muốn nảy sinh những xung đột không cần thiết.

"Đó là cái gì? Cầm lấy nó đi!" Đội trưởng nói.

Phạm Cương bước lên trước, lấy ra ID của mình và đưa cho đội trưởng.

Thoạt nhìn, người đội trưởng bỗng rùng mình.

"Mau ... bỏ súng xuống, tất cả đặt nó xuống cho tôi!" Đội trưởng run rẩy

nói.

Những cán bộ an ninh khác đều kinh ngạc. Tại sao đội trưởng lại trông sợ hãi tới như vậy? Danh tính của người đàn ông này là gì?

Họ không dám hỏi nhiều, nên lập tức đặt súng xuống.

Khi Đỗ Tuân và Cao Đông Minh thấy vị đội trưởng của đội an ninh trở nên rất sợ hãi, họ nhận ra rằng thân thế của Phạm Cương thật sự không đơn

giản, họ đoán chắc rằng mình sắp phải chịu một thảm họa.

"Hai người này bị nghi ngờ ám sát các cán bộ quan trọng của chúng tôi. Tôi phải đưa họ đi thẩm tra." Phạm Cương nói.

"Được rồi, được rồi, hãy làm bất cứ điều gì anh muốn" Đội trưởng e sợ hãi trước danh tính của Phạm Cương. Anh ta không dám trái ý nửa lời.

Phạm Cương vẫy tay, và những hộ vệ của anh ngay lập tức đưa Đỗ Tuân và Cao Đông Minh đi.

"Tôi không muốn bị bắt, tôi có người quen làm trong Bộ Tư pháp, mau bảo họ tới nhanh lên để cứu tôi!" Cao Đông Minh hét lên không ngừng khi anh ta bị lôi đi. Hắn đã thấy trước rằng tình hình là nghiêm trọng, hắn ta thà bị những người bảo vệ bắt đi còn hơn rơi vào tay Phạm Cương.

Nhưng đội trưởng đội bảo vệ an ninh đã rõ danh tính của Phạm Cương, làm sao anh ta dám làm trái lệnh?

"Đưa tất cả những người này đi!" Đội trưởng chỉ có thể đưa đàn em của Đỗ Tuân và Cao Đông Minh đi.

Đỗ Tuân và Cao Đông Minh được áp giải vào xe, Phạm Cương đưa họ đến một bãi đất hoang ở vùng ngoại ô.

"Sao anh lại đưa chúng tôi đến đây, anh muốn làm gì ... ?" Đỗ Tuân run rẩy hỏi khi thấy tình hình ngày càng tệ hơn.

"Người dám chĩa súng vào Lê Soái đều là kẻ thù của chúng tôi và người đó không có con đường nào khác ngoài cái chết" Phạm Cương nói.

"Lê Soái? Ai là Lê Soái?" Đỗ Tuần ngạc nhiên.

Cao Đông Minh cũng ngạc nhiên

"Dù sao 2 người cũng sắp chết. Vậy tôi sẽ cho các người biết. Lê Vĩnh

Thiên là Đại hộ tướng quân đội quốc gia." Phạm Cương nói.

Đỗ Tuân và Cao Đông Minh không thể sốc hơn. Lê Vĩnh Thiên, một kẻ nổi tiếng vô dụng, hóa ra lại là một chiến thần?

"Vậy mà 2 người tụi bay dám ve vãn Lê Soái phu nhân, xúc phạm Lê Soái, đúng là không biết lượng sức!" Phạm Cương không muốn thêm tốn thời gian, liền bảo với cấp dưới, "Bắn chúng ngay lập tức!"

Tám hộ vệ ngay lập tức rút súng ra và nhắm vào đầu Đỗ Tuấn và Cao Đông Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK