"Hoài Soái! Đơn vị chúng ta đang khó khăn vô cùng, tình hình biên giới đang rất cấp bách! Chỉ huy có lệnh, anh hãy mau tới đó đánh bại kẻ thù!"
Trên đường phố, một nam nhân mặc trang phục quân đội cùng áo giáp sắt, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất, gấp gáp hỏi. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi,dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp.
"Tôi đã yên phận từ bỏ súng ống trong nhiều năm và không muốn can thiệp vấn đề biên giới nữa. Hãy để chỉ huy mời Cao Minh!"
Người đàn ông nọ - Lê Vĩnh Thiên đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa , không dám lại gần.
"Hoài Soái, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này ..."
Phạm Cương tiếp tục khẩn khoản. Lê Vĩnh Thiên xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu:
"Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói. chuyện với anh!"
Nói xong, Lê Vĩnh Thiên quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Phạm Cương như đóng băng tại chỗ, Hoài Soái thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ?
Ba năm trước, vào thời điểm Lê Soái, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê nhà, thành phố Đà Lạt. Đây là một bí mật còn chưa có lời giải, ngay cả Phạm Cương, người đã đi theo Lê Vĩnh
Thiên trong nhiều năm, cũng không biết được lý do.
Tại bữa tiệc gia đình của Chu gia, tất cả mọi người đang cùng nhau trò chuyện và cười đùa vui vẻ.
"Mau lại đây, Phi Phi, anh lấy một cốc cho em"
"Cậu Trần, tôi cũng mời cậu một ly. Cảm ơn vì đã giúp Phi Phi giành được hợp đồng này"
"Hợp đồng này có thể mang lại ít nhất 10 triệu tiền lãi cho Chu gia! Uống cốc này xong, hãy uống thêm ba cốc nữa nhé!"
Hôm nay, cô Chu Phi Phi, với sự giúp đỡ của vị hôn phu Trần An Khang, đã thành công có được hợp đồng cho gia đình Chu hợp tác với Tập đoàn Galaxy. Thật là một chuyện tốt, bởi vậy, họ đã tổ chức một bữa tiệc gia đình để ăn mừng.
"Xin lỗi mọi người vì đã làm trì hoãn cuộc vui, tôi đã bắt mọi người phải chờ đợi quá lâu rồi. Lúc này, Lê Vĩnh Thiên bước vào và nói xin lỗi.
Những tiếng cười bỗng dừng lại đột ngột. Mọi người nhìn nhau, hầu như tất cả đều có chung một câu hỏi: Chúng ta đâu có chờ đợi anh ta? Lê Vĩnh Thiên đã trở thành một thành viên của Chu gia ba năm nay.Không ai ngờ là anh ta lại tới như thế này.
"Không cần phải ra vẻ mùi mẫn, cậu không nhận thấy sao? Chúng tôi vốn không hề đợi cậu!" Kim Ngọc, mẹ của Chu Phi Phi, lạnh lùng nói.
"Cậu có thể làm gì để trì hoãn buổi tiệc này được cơ chứ, làm hỏng cái xe tập tàng nhỏ của cậu à?", Chu Phi Dương - anh trai của Chu Phi Phi cười
nói.
Lê Vĩnh Thiên cảm thấy có một chút xấu hổ. Lúc này, anh chỉ muốn tỏ ra lịch sự, nói xin chào, anh không hề hy vọng điều này sẽ gây ra sự chế
giễu.May mắn thay, anh từ lâu đã quen với cảnh bị châm biếm này.Anh không muốn nói về bản thân mình nữa, vì vậy anh ngồi im lặng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp.Người phụ nữ hấp dẫn này thuộc Chu gia, vợ của Lê Vĩnh Thiên, Chu Dư Hân. Chu Dư Hân chính là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Đà Lạt,nữ thần trong trái tim của vô số đàn ông. Tuy nhiên, ba năm trước, không rõ ông nội Chu suy nghĩ thế nào, lại tác hợp cho cháu gái yêu quý của
mình, Chu Dư Hân, cho Lê Vĩnh Thiên - một người vừa giải ngũ, và để cho Lê Vĩnh Thiên gia nhập Chu gia.Người đẹp nhất thành phố Đà Lạt lại kết hôn với một người đàn ông nghèo khó, việc này quả thực đã trở thành trò cười
lớn nhất.
"Hãy chú ý cái miệng của anh, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, lo mà ăn cho xong đi." Chu Dư Hân thì thầm một cách lạnh lùng.
"Hiểu rồi."
Lê Vĩnh Thiên bắt đầu im lặng ăn nốt phần của mình. Chợt nhớ lại việc Phạm Cương đề nghị mình quay lại đơn vị, trong lòng anh bỗng cảm thấy thật nặng nề.Sự xuất hiện của Lê Vĩnh Thiên cũng chẳng có gì quan trọng. Những người có mặt ở đó coi anh như không khí, họ lại tiếp tục nhảy và cười nói.
"Có thể thiết lập mối quan hệ với Tập đoàn Galaxy, Chu gia chúng tôi có lẽ là một trong những người may mắn nhất, có lẽ nó mới chỉ là một phần!", bà nội của gia đình Chu nói cùng với một nụ cười.
"Vâng, con rể của tôi rất tốt, cậu ấy đã giúp hoàn thiện hợp đồng nhanh chóng. Không giống như con rể của một số người, chỉ biết ăn tạp và chờ chết." Chu Văn Chấn liếc nhìn Lê Vĩnh Thiên, người đang cúi đầu ăn.
Ông là con trai thứ hai của bà Chu, là cha của Chu Phi Phi và Chu Phi Dương. Ông và Chu Văn Thiệu, cha của Chu Dư Hân, chưa bao giờ có mối quan hệ tốt. Tất nhiên, ông ta sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để chế giễu gia đình của Chu Văn Thiệu.Hiển nhiên là Chu Dư Hân và cha cô Chu
Văn Thiệu, mẹ Tô Lệ Bình, khi nghe Chu Văn Chấn nói điều này, tất cả đều rất xấu hổ.
"Kìa bố, sao bố lại đi so sánh anh Trần với một người như thế làm gì?" Người nhận được hợp đồng thành công - Chu Phi Phi – nói một cách tự mãn, cũng như anh trai và cha mình, cô ta đã nhân cơ hội này để chế giễu Lê Vĩnh Thiên.
"An Khang được giáo dục trong một gia đình bề thế, anh ấy là rồng trong loài người, không phải ai cũng có thể so sánh. Không như cái thùng gạo chỉ biết ăn cả ngày lẫn đêm, Chu gia cũng sẽ sớm bị hắn ăn hết mất thôi!"
Trần An Khang khẽ mỉm cười và nói: "Em đã có một khởi đầu tốt. Không như một số người sinh ra trong nghèo khó và chẳng có mấy bữa được ăn ngon. Cứ để cho anh ta ăn nhiều một chút, vẫn tốt hơn là nuôi một con chó. Anh ta không thể làm hại gì Chu gia đâu"
Họ Trần kia từ lâu đã không ưa gì Lê Vĩnh Thiên. Một kẻ vô dụng như vậy lại có thể thành hôn với người đẹp nhất thành phố. Đúng là “bông hoa nhài cắm trong bãi phân trâu”. Trong mắt anh ta, vẻ ngoài và khí chất của cô Chu chị ấy đều lấn át cô Chu em. Nếu không phải vì sự xuất hiện của Lê Vĩnh Thiên đã khiến Chu Dư Hân phải kết hôn, thì làm sao anh có thể hạ mình đến
mức kết hôn với Chu Phi Phi, người kém cỏi Dư Hân ở mọi khía cạnh? Người xưa đã nói, anh hùng không có người vợ tốt, và kẻ vô dụng sẽ cưới một nhánh hoa. Câu này thực sự có vẻ đúng!
"Vâng, dù sao em cũng thích nuôi chó. Nhưng bây giờ em đã có một con Yorkshire, em không quan tâm đến việc nuôi thêm một con chó nữa" Chu Phi Phi cười khẩy.
Trước miệng lưỡi dèm pha và chế nhạo của mọi người, Lê Vĩnh Thiên đột nhiên trở thành mục tiêu công kích, Chu Dư Hân thấy rằng chồng mình đang bị làm khó ngay cả khi anh không nói gì. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên,
cô thực sự cảm thấy xấu hổ. Chế nhạo Lê Vĩnh Thiên cũng giống như chế nhạo cô, kể cả bố mẹ cô cũng đang bị đem ra sỉ nhục. Lúc này, Chu Dư Hân chỉ thấy ghét ông cố của mình.
Ba năm trước, khi Lê Vĩnh Thiên trở về sau khi hết kỳ nghĩa vụ, anh ta không có gì trong tay, nhưng ông của Dư Hân dù biết vậy vẫn ngoan cố đề nghị Lê Vĩnh Thiên làm rể và buộc anh phải cưới cháu gái mình. Thậm chí, vào thời điểm đó, Lê Vĩnh Thiên nghèo đến mức anh ta không có đủ tiền để chi trả cho một đám cưới! Điều khiến cô bối rối nhất là ông nội liên tục nói với cô trước khi chết rằng cô không nên coi thường Lê Vĩnh Thiên, nói rằng họ Lê này giờ là một chiến thần ở Bình Dương, và một ngày nào đó anh sẽ xuất đầu lộ diện để tận hưởng vinh quang và đem lại sự giàu có.Ông ấy cũng nói rằng đến lúc đó, cô sẽ hiểu được ý tốt của mình.
Tuy nhiên, đã ba năm kể từ khi cả hai kết hôn, Lê Vĩnh Thiên vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn y hệt như hồi mới gặp anh ta! Lê Vĩnh Thiên này, ngoài việc dung mạo có phần tuấn tú đẹp đẽ, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Đẹp trai thì có ích gì? Đẹp trai thì có thể mài ra ăn được sao? Cô càng nghi ngờ việc ông cô đã yêu cầu cô kết hôn với Lê Vĩnh Thiên là vì ông không tỉnh.
táo.
"Cô có thể để cho tôi có một bữa ăn yên tĩnh không? Vì cô đã ký được hợp đồng với Tập đoàn Galaxy nên cô nghĩ rằng có thể tự mãn với bản thân mình hay sao? Cô không thể tử tế hơn một chút à!" Lê Vĩnh Thiên cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, gằn giọng nói một cách khinh bỉ.
Chỉ cần bây giờ Phạm Cương đến mời anh ra khỏi đây, anh sẽ chẳng bận tâm gì khác mà bỏ đi ngay lập tức. Nhưng rốt cục suy nghĩ đó cũng chỉ tự khiến tâm trí anh dậy sóng. Tâm trí đầy những ngựa, vàng và sắt, những người lính ở chiến trường, hàng triệu xác chết, và hàng ngàn dặm máu tươi. Những người này cứ cãi nhau, làm gián đoạn suy nghĩ của Vĩnh Thiên và anh thực sự khó chịu. Ngay khi những lời của Lê Vĩnh Thiên thốt ra, tất cả mọi người im lặng. Không ai nghĩ rằng một kẻ vô dụng, mang tới nhiều năm chưa
bao giờ dám hó hé một lời, vậy mà hôm nay anh ta lại dám đáp lời! Lại là lời
nói thiếu suy nghĩ đến vậy!
"Cậu đang nói về cái gì vậy? Dám mắng chúng tôi sao?" Bà Chu gần như phun ra lời nói.
"Tôi e là tôi không biết sự tồn tại của Tập đoàn Galaxy đó là gì, vì vậy tôi
mới nói như thế"
"Nói cho cậu biết, giá trị thị trường của Tập đoàn Galaxy là hơn 80.000 tỷ đồng, là doanh nghiệp mạnh nhất ở thành phố Đà Lạt. Bất kỳ gia đình nào cũng có thể lên đến đỉnh cao nếu họ có thể có một mối quan hệ dù là nhỏ với Tập đoàn Galaxy!"
"Có bao nhiêu gia đình phải cúi đầu trước Tập đoàn Galaxy, bởi vì đó là hoàng đế của khu thương mại Lâm Đồng này!"
"Bà nói làm gì với thứ phế thải này? Anh ta chỉ quanh quẩn góc bếp và chưa bao giờ nhìn ra thế giới xung quang. Bà mong đợi gì việc anh ta có thể hiểu được thương trường kinh doanh chứ?"
Đối mặt với những chỉ trích bằng lời nói của mọi người, Lê Vĩnh Thiên không muốn tranh luận. Chừng nào anh trở về đơn vị Đại Long, chưa kể một Tập đoàn Galaxy bé nhỏ, ngay cả toàn thành phố Đà Lạt cũng phải run sợ dưới chân anh!
Vào lúc này, một người đàn ông to lớn mặc đồng phục và sát khí quản thân như đang bị giết người đột nhiên xông vào! Những người có mặt, ngoại trừ Lê Vĩnh Thiên, ai cũng bị sốc. Người đàn ông to lớn này chính là Phạm Cương, người đã yêu cầu Lê Vĩnh Thiên trở lại quân đội trước đó!
"Hoài Soái! Kẻ thù đang trên đường đến thành phố và phía tây đang bị đe dọa! Chỉ huy đã hứa, miễn là anh sẵn sàng trở về, bất kể điều kiện là gì, anh cũng được chấp thuận. Hãy quay lại với tôi!"
Khi Phạm Cương đột nhập, anh lờ đi ánh mắt kinh ngạc hiếu kỳ của tất
cả mọi người và quỳ xuống trước mặt Lê Vĩnh Thiên trên một đầu gối, cầu xin một cách lo lắng. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ và không thể tin vào mắt mình! Lúc này, Lê Vĩnh Thiên đứng dậy từ từ trước mắt mọi người, hai tay đưa ra sau lưng, những tiếng Vần xì biến mất. Thay vào đó, đó là một không khí ảm đạm.
"Long Quốc vĩ đại có rất nhiều tài năng. Chẳng lẽ không có ai ở bên kia có thể phá tan kẻ thù ngoại trừ Lê Vĩnh Thiên này ư?"