• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 - Vở kịch sống

Phạm Cương nghe Lê Vĩnh Thiên hỏi câu này, đột nhiên đổ mồ hôi. Nếu có ai khác có thể phá vỡ các kẻ thù ở phía bên kia biên giới, chỉ huy đã không phải gửi tôi từ hàng ngàn dặm xa xôi đến đây để mời anh quay lại rồi? Tuy nhiên, những lời như vậy, anh không dám nói ra.

"Hoài Soái mạnh mẽ như một vị thần, chỉ có anh đủ mạnh để chiến đấu chống lại kẻ thù. Không ai có thể sánh được. Miễn là anh ra ngoài, lực lượng của kẻ thù sẽ chạy trốn nhanh hơn gió và không dám tấn công!", Phạm Cương nói mà nghe như sấm rền, lớn đến điếc tai.

Khi mọi người nghe Phạm Cương nói điều này, họ như chết lặng và không thể tin vào tai mình!

"Anh ra ngoài trước, để tôi suy nghĩ lại, hãy quay lại sau để bàn luận!" Lê Vĩnh Thiên thấy rằng có rất nhiều người ở đây, không tiện để thảo luận về các vấn đề này, vì vậy anh ta phải để Phạm Cương quay về trước.

"Hoài Soái, anh là vũ khí quan trọng nhất của đất nước và Đế chế Đại Long không thể thiếu anh!" Phạm Cương dường như thấy Lê Vĩnh Thiên đang ngần ngại, anh tiếp tục thuyết phục.

Trước khi bị Lê Vĩnh Thiên từ chối như khi ở trên đường, Phạm Cương lập tức đưa ra một đề nghị. Đó là, với bất kể điều kiện nào Thiên đề cập, anh ta có thể hứa, ngay cả khi anh ta sử dụng tất cả sức mạnh của mình và bằng mọi giá, anh ta sẽ mang Lê Vĩnh Thiên trở lại! Thay vào đó, Phạm Cương muốn Vĩnh Thiên trở về cùng mình. Phạm Cương đã rất lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, khi biết Lê Vĩnh Thiên đã đến Chu gia, anh lập tức đuổi theo một lần nữa. Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như Lê Vĩnh Thiên vẫn không chịu quay lại đơn vị, làm sao anh không lo lắng cho được?

"Đủ rồi! Anh phiền phức quá đấy! Hãy quay lại thảo luận việc này sau! Anh không hiểu sao? Ra ngoài đi!" Lê Vĩnh Thiên hơi tức giận, và thật quá nực cười khi nói về những điều bí mật này trước mặt quá nhiều người.

"Vâng!"

Phạm Cương cũng không dám nói thêm nữa, quay lại ngay lập tức và rời đi như một cơn gió. Anh ta đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Một khoảng im lặng đến rợn người bao trùm xung quanh, mọi người có mặt đều sững sờ. Mãi một lúc sau, họ mới hồi phục sau sự kinh ngạc đó.

"Bốp bốp bốp ... - Một tràng pháo tay vang lên.

Hoa và tiếng vỗ tay, Lê Vĩnh Thiên đã nhận vô số lần, nhưng đó là lần đầu tiên ở nhà Chu, điều này khiến anh không vui vẻ chút nào mà thậm chí cảm thấy không thoải mái.

"Mọi người không cần phải làm ầm lên như vậy. Tôi đã không phải là một chiến thần trong nhiều năm." Lê Vĩnh Thiên chậm rãi nói khi ngồi xuống ghế.

Vĩnh Thiên trong lòng chán ghét Phạm Cương. Anh ấy chỉ muốn làm một người đàn ông trầm tính và vô dụng, nhưng anh ấy lại bị mọi người phát hiện và phơi bày danh tính. Khi Lê Vĩnh Thiên đạt được thành công lớn cách đây ba năm, anh ta đột nhiên bị đuổi việc và không muốn trở lại, không phải vì anh ta sẽ trở thành con rể, mà vì một lý do khác mà anh ta không thể nói. Tuy nhiên, khi anh trở về thành phố Đà Lạt với con dấu vàng của mình, cha của Chu Văn Thiệu, Chu Văn Đức, muốn tìm anh vào nhà họ Chu, anh đã đồng ý không chút do dự. Không phải vì anh tham lam sự giàu có của gia đình họ Chu, mà vì anh ta muốn trả ơn ân huệ của Chu Dư Hân và ông Chu.

Anh sẽ không bao giờ quên cái đêm trời đổ mưa như trút nước hơn mười

năm trước.Đêm đó, anh và mẹ anh đang sống trên đường phố. Hai mẹ con đang trốn dưới cầu vượt. Mẹ anh khi ấy bị sốt cao và sắp chết vì bệnh. Vĩnh Thiên không có tiền, chỉ có thể chạy qua đường rồi xin đi nhờ xe. Anh cần một số tiền để đưa mẹ đến bệnh viện. Vậy là anh cứ đứng mãi ở dưới mưa

và tiếp tục cầu xin, không ai thông cảm và không ai thiện chí giúp giúp đỡ hai

mẹ con. Khi Lê Vĩnh Thiên đang cảm thấy bất lực và tuyệt vọng nhất, một chiếc Bentley dừng lại bên đường, ngay trước chỗ 2 mẹ con. Một cô gái trạc tuổi Thiên bước xuống từ chiếc xe với một cái ô, hỏi thăm về tình hình sức khỏe mẹ anh, sau đó yêu cầu ông của cô ấy đưa bà đến bệnh viện. Ông của cô không chỉ đồng ý, mà còn khen ngợi cô. Cô bé đáng yêu thiện lương này chính là Chu Dư Hân.

Đêm đó, hai ông cháu Chu Dư Hân không chỉ đưa mẹ của Vĩnh Thiên đến bệnh viện mà còn chi trả tất cả các loại chi phí y tế, đồng thời còn cho anh một khoản tiền để có thể chăm sóc mẹ. Đối với 2 ông cháu Chu gia, đó chẳng qua chỉ là sự giúp đỡ nhỏ nhoi mà họ vốn vẫn làm thường ngày, nhưng đối với Lê Vĩnh Thiên và mẹ anh, ấy là một món quà vô giá, là hoa trên tuyết, và là ơn cứu mạng khó lòng trả hết. Ơn nhỏ còn khó trả, huống chi là ân cứu mạng? Cn cứu mạng nặng như núi!

Cũng chính đêm đó, khi vẫn còn là một đứa trẻ, anh đã phải lòng cô Chu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đem lòng thương mến cô gái xinh đẹp và thiện lương này. Nhưng anh biết rằng điều kiện của anh quá thấp, chẳng thể nào với tới cô ấy, và anh cũng không dám kỳ vọng quá nhiều.

Sau đó, Lê Vĩnh Thiên gia nhập quân đội và đạt được những thành tựu quân sự lớn. Khi ấy, anh còn được mệnh danh là Đại hộ tướng của đơn vị Đại long vĩ đại và tạo ra một huyền thoại quân sự. Đến bốn năm trước, có một cuộc khủng hoảng lớn trong nhà họ Chu. Vào thời điểm đó, Lê Vĩnh Thiên giống như mặt trời trong đêm đông, anh ấy đã giúp gia đình Chu vượt qua những khó khăn chỉ với một câu nói. Tuy nhiên, chỉ có ông Chu biết điều này. Ông cũng tin rằng Lê Vĩnh Thiên sẽ giúp đỡ gia đình ông vì ơn đức năm xưa. Khi Lê Vĩnh Thiên bị đuổi việc và phải trở về quê, làm một kẻ không quyền thế , không cócông việc, Chu Văn Đức kiên quyết giao cháu gái yêu quý nhất của mình là Dư Hân cho Lê Vĩnh Thiên. Đó là bởi vì ông có tầm nhìn xa hơn, ông thấy trước một tài năng hiểm có như Lê Vĩnh Thiên. Sớm hay muộn, anh

ta sẽ trở nên hữu dụng thêm một lần nữa, với một tương lai đầy hứa hẹn.

Tuy nhiên, Chu Dư Hân và Lê Vĩnh Thiên đã gặp lại nhau sau rất nhiều năm trôi qua, cô không thể nhận ra Vĩnh Thiên. Cô không thể biết rằng chồng

mình, chính là cậu bé mà cô đã giúp đỡ năm nào.Chu Dư Hân vốn tốt bụng, tính cách thuận lương. Cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều người và Lê Vĩnh Thiên chỉ là một trong số họ. Chính Lê Vĩnh Thiêncũng đã không nói với Chu Dư Hân. về điều đó. Sau khi anh vào nhà Chu, anh tỏ ra thờ ơ, xa lạ, không phải vì anh không muốn cho cô ấy biết, mà vì anh khinh thường phải làm việc đó. Anh không muốn cô phải vì một chút tình cảm nhạt nhòa trước kia mà miễn cưỡng đối xử tốt với anh.

Lê Vĩnh Thiên cũng không hề muốn làm việc ở Chu gia. Làm thế nào một người như anh ta, người đã chiến đấu chống lại núi và sông, lại đi làm như những người bình thường để làm những việc tầm thường? Lê Soái, người từng chỉ huy hàng ngàn quân, sẽ trở thành nhân viên bảo vệ hay người gác cổng ư?So với mấy việc đó, anh cảm thấy việc ở nhà và chăm sóc Chu Dư Hân có ý nghĩa hơn! Đồng thời, anh cũng đang chờ cơ hội để trở lại.

Ngay khi Lê Vĩnh Thiên rơi vào ký ức, một giọng nói vang lên: "Diễn xuất quá tốt!! Tôi sẽ cho anh điểm xuất sắc luôn! Nghe tiếng vỗ tay này, anh xứng đáng với nó!"

Lê Vĩnh Thiênnhư đóng băng tại chỗ mất một lúc. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

"Hic ... Tôi nhịn cười sắp bị nội thương rồi ... Haha ..." Chu Phi Dương không thể ngâm được miệng mà cười như nắc nẻ.

"Haha ... Lê Soái, vũ khí hạng nặng của đất nước, Đại Long không thể tồn. tại mà không có anh. Nghe như trong phim ấy. Tôi suýt nữa đã tin nếu tôi không biết anh là một kẻ vô dụng để tiện!" Trần An Khang không thể nhịn

cười.

"Lê Vĩnh Thiên, diễn xuất của anh tốt lắm, thật đáng tiếc khi anh không

trở thành diễn viên!".

"Gã đàn ông to lớn còn diễn tốt hơn ấy chứ. Cậu đã chi bao nhiêu tiền cho nó? Đến cả bộ đồ anh ta mặc cũng rất giống thật. Cậu mua nó ở đâu

thế?"

"Những người không thể có được một công việc chính thức thậm chí còn dám giả vờ là một chiến thần đẹp trai. Trời ơi ai đó giúp tôi ngừng cười được không?"

Sẽ không ai tin rằng những gì Phạm Cương và Lê Vĩnh Thiên vừa nói là sự thật, bởi vì quá cường điệu. Tất cả họ đều cảm thấy rằng do Lê Vĩnh Thiên đã phải chịu những tiếng cười lố bịch suốt những năm qua, vì vậy anh ta đã cố tình mới một người đàn ông đến diễn như trong một chương trình và muốn mọi người nhìn anh ta với ánh mắt khác. Kết quả sẽ chỉ phản tác dụng và sẽ chỉ khiến họ coi thường anh ta hơn nữa!

"Lê Vĩnh Thiên, tôi hỏi anh, có phải là sẽ tốt cho anh nếu tôi cũng cười như họ không? Nếu tôi chết, mà với cái đà này thì chuyện đó sẽ xảy ra sớm thôi, thì ai sẽ giúp đỡ anh trong tương lai?" Vào lúc này, Chu Dư Hân không thể chịu đựng thêm được nữa.

Vừa nãy khi thấy Lê Vĩnh Thiên và Phạm Cương hành động rất thật, đến nỗi cô ấy nghĩ đó là sự thật vào lúc đó, nhưng sau khi nghe mọi người nói rằng đó chỉ là một vở kịch, cô ấy như bừng tỉnh dậy sau một giấc mơ, hóa ra Lê Vĩnh Thiên vì muốn lấy lại danh dự cho bản thân mà đã diễn vở kịch giả dối này. Điều này khiến cô càng thất vọng hơn với Lê Vĩnh Thiên, ngay cả khi cô có biết được sự thật, cô vẫn muốn giả và tin tưởng anh ta. Nhưng anh ta chỉ đơn thuần là lừa gạt cô mà thôi.

Lê Vĩnh Thiên chỉ im lặng, anh không thể giải thích, nhưng không ai tin có lẽ lại tốt hơn, anh vẫn sợ rằng ai đó sẽ biết danh tính của mình!Vì vậy, anh cũng thuận nước đẩy thuyền và nói: "Tôi chỉ muốn thêm một chút niềm vui

cho mọi người ở đây thôi."

"Vô lý! Thật là kiêu ngạo! Lần tới, sẽ không có người lạ nào được vào đây. nữa. Nếu bọn họ ăn cắp đồ trong nhà thì sao? Chụ gia của chúng ta, không phải ai muốn đến là đến, muốn đi là đi!"

Lê Vĩnh Thiên cười thầm trong lòng, nếu anh cho họ biết danh tính thật của Phạm Cương, toàn bộ trên dưới nhà họ Chu sẽ sốc mà nhập viện hết

mất! Đừng nhìn vào Phạm Cương khi anh ấy quỳ xuống trước Lê Vĩnh Thiên, anh ta là cánh tay trái của chỉ huy đơn vị Đại Long - đơn vị quân đội mạnh nhất đất nước! Chỉ là cấp độ của Lê Vĩnh Thiên cao hơn so với Phạm Cương, Vì vậy anh ta mới phải cầu xin sự giúp đỡ.

"Xin lỗi, để tôi cười lâu hơn một chút, haha .."

"Haha ... tôi sắp cười đến chết luôn rồi!".

"Lê Vĩnh Thiên, anh nên đổi họ của mình thành Lê Dóc, nó sẽ phù hợp hơn với anh đấy! Haha .."

Mọi người tiếp tục cười lớn. Cứ mỗi khi ăn là lại bị chế giễu, Lê Vĩnh Thiên không còn tâm trạng để ăn. Thế là anh im lặng đứng dậy bỏ đi. Tuy nhiên, một vụ tai nạn đã xảy ra ngay lúc ấy.

Khi Lê Vĩnh Thiên quay lại, anh không ngờ rằng con Chó sục Yorkshire của Chu Phi Phi đang ở dưới chân mình. Anh vô tình giẫm phải con chó cưng này! Yorkshire bị Lê Vĩnh Thiênđạp phải, ngay lập tức kêu rống lên. Chu Phi Phi tức giận phừng phừng khi thấy con chó của mình bị chà đạp.

"Đồ chuột bọ hạ đẳng, anh có bị mù không hả? Anh cố tình giẫm lên con chó của tôi để nó chết phải không, anh cố tình làm thế để chọc tức tôi một phen chứ gì?" Chu Phi Phi mắng tới tấp trong khi đập chén cơm về phía Lê

Vĩnh Thiên!

Lê Vĩnh Thiên nghe thấy tiếng gió sau lưng, theo phản xạ quay ngay lại

và đấm ra!

"Bốp!"

Chén cơm bị đập vỡ, nhưng cơm trong bát vẫn văng ra. Lê Vĩnh Thiên không ngờ rằng mình vừa giẫm lên một con chó, và Chu Phi Phi lấy cái chén rồi đập vỡ nó! Có thật là anh đang ở trong Chu gia, nhưng thậm chí không bằng một con chó? Lê Vĩnh Thiên có thể chịu đựng nó một lần nữa, nhưng có một điểm mấu chốt. Lần này, anh thực sự rất tức giận!

Đột nhiên, một ánh nhìn chết người đột nhiên lóe lên trong đôi mắt của Lê Vĩnh Thiên, nhìn chằm chằm vào Chu Phi Phi một cách lạnh lùng. Rất nhiều người vẫn đang cười vì diễn xuất của Lê Vĩnh Thiên vừa nãy, bỗng nhiên im bặt. Bởi vì đôi mắt của Lê Vĩnh Thiên lúc này bỗng trở nên băng giá, sắc lạnh và đầy sát khí. Không ai nhìn thấy ánh mắt này mà không kinh sợ, và mọi người đều rùng mình, bất giác rụt cổ. Không ai có thể nghĩ rằng người con rể suốt ba năm thờ ơ cam chịu này sẽ đột nhiên nổi giận. Họ thậm chí còn nhìn thấy cảnh hàng ngàn binh lính và máu chảy ra từ đôi mắt của Lê

Vĩnh Thiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK