Thấy bầu không khí đầy mùi chết chóc, Chu Dư Hân vội đón lấy ly rượu và nói với Cao Đông Minh, "Ông Cao, chồng tôi không biết nói chuyện. Tôi sẽ uống ly này với ông."
Cao Đông Minh thấy Chu Dư Hân tỏ ra nghe lời thì cuối cùng cũng có chút hài lòng trên khuôn mặt hắn ta, bèn nói, "Tốt lắm! Uống đi! Để tôi uống trước!"
Nói xong, Cao Đông Minh ngửa cổ lên và nốc hết rượu trong ly.
Ngay khi Chu Dư hân cau mày lại và định uống ly rượu, Lê Vĩnh Thiên giật lấy ly của vợ mình và nói: "Đừng uống nếu em không muốn. Có tôi ở đây, không ai có thể ép em uống."
Kể từ khi Chu Dư Hân xuất hiện ở đây, ánh mắt của Cao Đông Minh cứ nhắm vào cô, Lê Vĩnh Thiên đã không thể chịu đựng được. Thấy Lê Vĩnh Thiên dám ngăn Chu Dư Hân lại, Cao Đông Minh lập tức cau mày, một ánh mắt giết người lóe lên.
"Tên hạ tiện, đừng nhiều lời, ở đây không có chỗ cho anh đâu." Chu Dư Hân thấy đôi mắt của Cao Đông Minh trừng lên như sắp giết người thì vội vàng biện hộ giúp chồng.
"Cô Chu, chồng cô không biết cách nói chuyện tử tế! Một người như anh ta sẽ sớm gặp thị phi thôi." Họ Cao bực bội nói.
"Khi tôi về nhà, nhất định sẽ quản thúc anh ta thật tốt. Ông Cao là người rộng lượng, xin hãy bỏ qua cho anh ấy." Chu Dư Hân không muốn Lê Vĩnh Thiên có chuyện, nên chỉ đành có thể nói như vậy.
"Ở phía tây thành phố, anh Cao chính là người có sức ảnh hưởng nhất.
Một người dám vênh váo với anh ấy vài ngày trước đã bị đánh gãy chân."
Hoàng Minh Lý bắt đầu tự mãn trở lại.
"Đó chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nói. Khi tôi mới tới đây, còn có một tá anh em quỳ sụp dưới mặt đất để chào đón..." Cao Đông Minh bắt đầu khoe khoang về quá khứ huy hoàng của mình, thậm chí khoe cả việc giết người.
"Chồng tôi rất mạnh và có tiếng tăm trong giang hồ! Tôi thực sự yêu anh ấy!" Hoàng Minh Lý vừa nói vừa nhìn Cao Đông Minh với sự ngưỡng mộ. Mặc dù đó chỉ là mối quan hệ giữa không có tên, nhưng từ lâu cô đã gọi Cao Đông Minh là chồng.
Cả hai tiếp tục ngồi thao thao bất tuyệt khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy phát ốm. Cuộc họp lớp ban đầu giờ đây đã biến thành Chương trình phim kinh dị đêm khuya. Tất cả những người ở đó đều đã được giáo dục kỹ lưỡng tại trường đại học. Họ không thích nghe những vụ giết chóc này. Chỉ có Minh Lý, một cô gái kém thông minh, khi còn ở trường chỉ quan tâm nhan sắc thay vì sách vở, mới có hứng thú với mấy câu chuyện máu me kia. Sau bao nhiêu năm, cô ta chẳng những không thay đổi gì, mà còn trở nên ngu ngốc hơn.
Khi Cao Đông Minh và Hoàng Minh Lý vẫn đang mải mê kể câu chuyện của mình, họ chợt nhận ra chẳng có ai thực sự thích thú mà chỉ đang gắng gượng lắng nghe một cách ngán ngẩm, cả hai bỗng cảm thấy thật xấu hổ. Điều đáng xấu hổ nhất là khoe khoang đến cùng mà vẫn chẳng ai quan tâm.
Một lúc sau, khi đã ngà ngà say, Cao Đông Minh không có việc gì để giải khuây, vì vậy anh ta đã lại gần Chu Dư Hân, nói với giọng cợt nhả: "Cô Chu, nể mặt cô, tôi sẽ không bắn chồng cô. Tuy nhiên, tôi đã uống ly rượu đó, nhưng cô thì chưa uống đâu!"
"Không hề gì, tôi sẽ uống nó." Chu Dư Hân muốn bình tĩnh lại và uống ly
rượu.
"Kìa, em không cần phải sợ hắn ta như vậy. Không phải tôi khoe khoang.
Nhưng nếu tôi mà gặp anh ta trước đó, với cái thái độ kệch cỡm như thế, thì hẳn giờ có trên mộ anh ta đã cao đến ba mét rồi" Lê Vĩnh Thiên nghiêm túc
nói.
Chu Dư Hân toát cả mồ hôi, đây không phải là khoe khoang thì là gì? Trong thoáng chốc, Chu Dư Hân còn tưởng rằng Lê Vĩnh Thiên đã biết rằng anh ta sẽ sớm phải ly hôn vì không có tiền cho đám cưới, nên đã túng quá làm liều.
Cao Đông Minh nghiến răng nhìn chằm chằm vào Lê Vĩnh Thiên, khuôn mặt trông rất đáng sợ, hắn chỉ muốn ngay lập tức đập Vĩnh Thiên thành từng mảnh. Đây là lần đầu tiên anh ta bị coi thường như vậy kể từ khi đến thành phố này! Bầu không khí trở nên căng thẳng, chỉ vì những lời nói của Lê Vĩnh Thiên, cuộc xung đột đang ngày càng trở nên nặng nề hơn. Trong sự tĩnh lặng của gian phòng, bầu không khí trở nên thật ngột ngạt, ai nấy đều nín thở không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Anh Cao, Dư Hân không thể uống với anh, hãy để tôi uống thay cô ấy!".
"Tôi sẽ uống với anh! Dư Hân không thể uống được rượu từ khi cô ấy học đại học. Cô ấy thực sự không thể mà. Chúng tôi có thể làm chứng về điều
này."
"Chồng cô ấy là một người đàn ông thô lỗ. Anh ấy không hiểu lễ nghĩa. Anh là một người rộng lượng, nên đừng chấp nhặt anh ta."
Một vài cựu nam sinh tốt bụng thấy Cao Đông Minh như thể muốn ăn. tươi nuốt sống Lê Vĩnh Thiên, nên đã giơ ly rượu của mình lên và nói vài lời dễ nghe với Cao Đông Minh, hy vọng mọi việc có thể ém xuống. Cao Đông Minh cảm thấy Lê Vĩnh Thiên quả quyết đến mức chính anh ta cũng chùn mà không muốn thách thức Vĩnh Thiên. Mặc dù Cao Đông Minh chắc chắn rằng mình sẽ không thua tên vô dụng kia, nhưng trước mặt cô Chu, hắn ta không muốn mình trở thành người thô lỗ.
Vì vậy, hắn tạm thời nuốt cục tức này xuống.
Nhưng họ Cao vẫn không muốn để Lê Vĩnh Thiên đi dễ dàng, anh ta muốn thể hiện cho Chu Dư Hân thấy sức mạnh của mình! Phụ nữ đều thích những người đàn ông giàu có và quyền lực, Hoàng Minh Lý chính là ví dụ điển hình. Cao Đông Minh tin rằng Chu Dư Hân cũng sẽ như thế. Vì vậy, sau khi uống vài ly rượu với mọi người trong buổi họp, Cao Đông Minh đi vào phòng tắm rồi sau đó rời đi mà không rõ lý do, Hoàng Minh Lý cũng theo
sau.
"Chồng con nhỏ Chu Dư Hân ấy chẳng nể mặt anh chút nào, hắn ta chẳng coi anh ra gì, anh nên dạy dỗ bọn chúng, cho chúng biết thế nào là lễ độ! Nếu không bọn họ sẽ không coi anh ra gì!" Hoàng Minh Lý không muốn để yên cho vợ chồng Dư Hân, nên bắt đầu kích bác Cao Đông Minh.
"Tất nhiên anh sẽ dạy họ một bài học, em không cần nói nhiều vậy đâu." Cao Đông Minh bực mình nói.
"Được, Chu Dư Hân đó chỉ thích giả vờ thanh cao, tốt hơn hết là để ai đó hủy hoại cô ta, để xem cô ta còn có thể ra vẻ được nữa không." Minh Lý lúc
nãy đã thấy Cao Đông Minh bị Chu Dư Hân quyến rũ, trong lòng ghen tức không nguôi.
"Được rồi, anh biết." Cao Đông Minh nói xong và bắt đầu rút điện thoại gọi vài tên đàn em tới. Minh Lý cũng ra ngoài, nhân cơ hội đi vệ sinh.
Trong phòng tiệc.....
"Chồng của Dư Hân rất thiếu tôn trọng Cao Đông Minh, họ Cao đó sẽ không ra ngoài gọi đồng bọn đấy chứ?", Một cựu sinh lo lắng nói.
"Có thể lắm. Một người hung dữ như Cao Đông Minh, bị khinh thường như thế chắc chắn sẽ không chịu yên. Có chúa mới biết anh ta sẽ gây ra việc gì." Một người khác nói.
"Dư Hân, mau đưa chồng cậu về đi, Cao Đông Minh đang gọi đàn em đến đó."
"Phải, nhanh đi đi, nếu không thì sẽ muộn mất!"
"Hoàng Minh Lý này cũng thật là..... Tại sao cô ta lại đưa những người như vậy đến bữa tiệc?"
Các cựu sinh viên đang cố gắng thuyết phục Chu Dư Hân đưa Lê Vĩnh Thiên trở về, Nguyễn Tú Hằng cũng vậy.
"Tiểu thư của tôi ơi, nhanh lên đi về theo tớ. Tớ thực sự hối hận khi mời cậu đến đây!" Chu Dư Hân cũng nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề và muốn cùng Lê Vĩnh Thiên đi về.
Nhưng Lê Vĩnh Thiên cứ ngồi đó kiên định như núi Thái Sơn và nói, "Đó không phải là phong cách của tôi, tôi sẽ không bỏ chạy đâu."
"Anh bị làm sao vậy hả? Anh không sợ chết sao?" Chu Dư Hân tức giận nói.
"Đừng quên, tôi đã từng là quân nhân trong nhiều năm. Nếu hắn ta dám gọi cho đồng bọn, cứ để họ đến và tôi sẽ giải quyết gọn một lượt." Lê Vĩnh Thiên nói.
Cao Đông Minh giờ đây đã bắt đầu thèm muốn Chu Dư Hân, Lê Vĩnh Thiên phải hoàn toàn dập tắt mơ tưởng hão huyền đó của hắn ta! Sắp tới Lê Vĩnh Thiên sẽ đi xa để chiến đấu với kẻ thù trong một thời gian khá dài, anh sẽ không thể ở bên cạnh Chu Dư Hân để bảo vệ cô ấy. Đối với một người đàn ông vô đạo đức như Cao Đông Minh, Lê Vĩnh Thiên nên giải quyết trước để đề phòng hậu họa. Không giải quyết hoàn toàn mầm họa này, anh không thể yên tâm rời khỏi thành phố Đà Lạt.
"Anh sẽ chết nếu anh bớt ba hoa một chút à! Anh có biết Cao Đông Minh đáng sợ thế nào không? Anh không sợ bị cắt chân và rạch miệng phải không?" Chu Dư Hân vừa nói vừa túm lấy áo Lê Vĩnh Thiên lay mạnh, mắt rưng rưng như sắp khóc.
"Lê Vĩnh Thiên, anh phải nghe chúng tôi nếu muốn toàn thây mà ra khỏi đây, anh không phải đối thủ của Cao Đông Minh đầu, nhanh lên và đưa Dự Hân đi, chúng tôi sẽ tìm cớ để giúp hai người trốn thoát."
"Phải đấy, đối đầu với Cao Đông Minh khác nào lấy trứng chọi đá. Bây giờ không phải lúc tỏ ra dũng cảm, mạng sống mới là quan trọng nhất!"
"Chẳng phải anh nổi tiếng vô dụng yếu đuối sao? Tại sao hôm nay anh lại lớn gan quá vậy?"
"Dù sao, anh cũng không thể chống lại hắn, tại sao không tiếp tục làm một kẻ hèn nhát nữa đi!?"
Các cựu sinh đều cuống quýt thuyết phục Lê Vĩnh Thiên. Vĩnh Thiên biết rằng tất cả họ đang lo lắng cho anh và an nguy của chính họ. Mặc họ nói rất khó nghe, nhưng anh sẽ không trách họ.
"Cảm ơn lòng tốt của mọi người, nhưng tôi thực sự không sợ anh ta. Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi làm sao nỡ để vợ mình và các bạn gặp nguy hiểm chứ!" Lê Vĩnh Thiên nói và cười trấn an.
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra và lặng lẽ gửi tin nhắn cho Phạm Cương.