Chương 12 - Niềm hạnh phúc nhỏ bé của Chu Dư Hân
"Nhưng tôi tự hỏi không biết tại sao tôi lại được nhận dễ dàng như vậy?" Chu Dư Hân vẫn chưa hết bàng hoàng, Ngô Tường Ninh nghĩ thầm rằng nếu cô cho Chu Dư Hân biết rằng chồng cô ấy chính là chủ tịch của Tập đoàn Galaxy, liệu cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
"Được rồi, tôi sẽ điền vào mẫu công việc này ngay lập tức." Chu Dư Hân hào hứng nói.
Sau khi Chu Dư Hân điền vào mẫu đơn, Ngô Tường Ninh nói: "Chào mừng cô Chu đã chính thức trở thành thành viên của Tập đoàn Galaxy. Bắt đầu từ ngày mai cô có thể đến làm việc."
"Cảm ơn giám đốc Ngô!" Chu Dư Hân không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, cô quá vui mừng như muốn vỡ òa. Có vẻ như mối quan hệ giữa Lê Vĩnh Thiên và chủ tịch tập đoàn này thực sự rất tốt!
"Cô Chu không cần phải khách sáo như vậy. Tập đoàn Galaxy có thể tuyển dụng được những ưu tú như cô mới thực may mắn, tương lai tập đoàn chắc chắn sẽ còn lớn mạnh hơn." Dù gì Chu Dư Hân cũng sẽ là chủ tịch của Tập đoàn Galaxy. Tất nhiên, Ngô Tường Ninh phải thật tử tế và lịch sự với cô
ấy.
"Cô Ngô Tường Ninh đây đã đề cao tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình." Chu Dư Hân có một chút xấu hổ khi được tổng giám đốc của Tập đoàn khen ngợi.
"Trước mắt, cô sẽ chịu trách nhiệm phát triển dự án của tập đoàn chúng ta, cô sẽ tự quyết định đối tác của tập đoàn. Nhưng chủ tịch đã lưu ý rằng anh ấy không muốn hợp tác với nhà họ Chu. Nếu cô muốn hợp tác với họ, cô cần phải được sự đồng ý của chủ tịch" Ngô Tường Ninh phân trần.
" Tôi hiểu rồi." Chu Dư Hân tự hỏi tại sao vị chủ tịch này lại không muốn hợp tác với Chu gia. Anh ta có thù oán gì với Chu gia ư? Hay vì anh ta muốn trả đũa giúp Lê Vĩnh Thiên?
Dù sao, trong ba năm qua, Chu gia đã luôn chèn ép Chu Dư Hân, thậm chí cô còn bị trục xuất khỏi gia tộc. Thực lòng cô cũng không muốn hợp tác với họ. Nếu chủ tịch đã yêu cầu cô không được hợp tác với Chu gia, điều đó với cô không thành vấn đề.
"Nếu cô không còn thắc mắc gì nữa, hãy về nhà trước và đến làm việc vào tám giờ sáng mai" Ngô Tường Ninh nói.
"Vâng, vậy tôi xin phép về trước, tạm biệt!" Chu Dư Hân nói xong và vui vẻ đi ra ngoài.
Chu Phi Phi và Chu Phi Dương vẫn còn đang ở bên ngoài tòa nhà tập đoàn, nhìn thấy Chu Dư Hân bước ra như một kẻ mộng du, bọn họ ra vẻ rất khinh thường.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, họ sẽ không thuê bất cứ ai của Chu gia đâu, đúng là tự làm mình phải mất mặt" Chu Phi Dương nói.
"Lê Vĩnh Thiên, khi nãy tôi còn tưởng rằng anh sẽ tiên liệu đúng một lần nữa, haiz, đáng tiếc làm sao, lần này anh tính toán sai rồi! Còn vọng tưởng tới chuyện chúng tôi cầu xin anh? Hứ, mau tỉnh lại đi!" Chu Phi Phi cười khinh
khỉnh.
Sau đó, bọn họ quay ngoắt lên xe rời đi. Lê Vĩnh Thiên thấy Chu Dư Hân như bị mất hồn, anh cau mày. Chẳng lẽ Ngô Tường Ninh lại chống đối anh và tuyển dụng người khác?
"Dư Hân, chuyện thế nào rồi? Em không được nhận à?" Lê Vĩnh Thiên
gặng hỏi.
"Tôi đã được nhận hồ sơ rồi!" Chu Dư Hân dần dần bình tĩnh lại và nói một cách hào hứng.
"Vậy là em đã được nhận, em vẫn còn chưa tin điều này là thật đúng không?" Lê Vĩnh Thiên không nói nên lời một lúc.
"Cảm giác này giống như trong mơ vậy, nó không thể là thật được." Chu
Dư Hân nói.
"Tuyệt lắm, giờ thì em đã được nhận vào Galaxy rồi, chúng ta đi về nhà và ăn mừng thôi!" Lê Vĩnh Thiên nói.
"Ngày mai tôi có thể đi làm ngay, anh biết chứ?" Chu Dư Hân nói trong khi đi bộ cùng Vĩnh Thiên ra nơi đậu xe.
"Chuyện này hẳn sẽ khiến trên dưới Chụ gia bất ngờ lắm đây, giờ thì họ đã biết họ sai lầm như thế nào rồi. Em đã bị đuổi khỏi công ty của Chu gia đêm qua và hôm nay em lại có được một công việc tốt hơn cả trăm lần." Lê Vĩnh Thiên cười.
"Có vẻ như anh có mối quan hệ rất tốt với chủ tịch nhỉ!" Chu Dư Hân nói.
"Tất nhiên, tôi đã từng cứu mạng anh ấy kia mà." Lê Vĩnh Thiênnói.
"Hai người đều là bạn, nhưng tại sao trong khi anh ta tốt bụng và giải giang, còn anh lại vô dụng như vậy?" Chu Dư Hân nói.
"..." Lê Vĩnh Thiên im lặng nghĩ về điều đó một lúc, và nói: "Anh ta được sinh ra trong một gia đình bề thể và giàu có, sở hữu hàng nghìn tỷ đô la từ việc thừa kế. Làm sao tôi có thể so sánh với anh ta?"
"Dù sao, tôi hy vọng anh cũng có thể thay đổi. Tôi không yêu cầu anh phải giàu có, tôi chỉ hy vọng anh có thể sống can đảm như một người lính, biết chịu trách nhiệm của một người đàn ông và làm việc thật chăm chỉ" Chu
Dư Hân nói.
"Được thôi, sau đám cưới, tôi sẽ bắt đầu làm việc." Lê Vĩnh Thiên nói.
Sau đám cưới, anh sẽ đi về phía tây, lãnh đạo hàng ngàn binh sĩ để đánh bại quân địch. Đó là nhiệm vụ bảo vệ đất nước, bảo vệ quốc gia dân tộc.
"Vậy thì tốt, thực sự tôi không quan tâm nhiều đến đám cưới. Chỉ cần làm cho xong là được. Đã mất mặt quá nhiều rồi, thể diện với tôi giờ không còn quan trọng nữa." Chu Dư Hân nói.
Lê Vĩnh Thiên nghe những lời này, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, nhưng cũng vô cùng cảm động. Cảm giác tội lỗi là vì anh đã từ bỏ nhiệm vụ của một chiến thần Bình Dương suốt ba năm qua, khiến Chu Dư Hân hiểu lầm quá và nhận nhiều sự coi thường. Còn cảm động là vì Chu Dư Hân thực sự thông cảm với anh, tuy biết rằng anh không có tiền, cũng không cần đám cưới phải hoành tráng. Lê Vĩnh Thiên không muốn nói nhiều hơn về đám cưới. Dù sao, anh đã quyết định dành cho Chu Dư Hân một bất ngờ vào ngày 26 để bù đắp cho những bất công mà cô phải chịu đựng suốt ba năm qua.
Có lẽ vì được nhận vào làm quản lý phát triển dự án của Tập đoàn Galaxy, Chu Dư Hân có tâm trạng đặc biệt tốt, cô đã đưa Lê Vĩnh Thiên đi tới trung tâm thương mại mua sắm, cô mua cho chồng mình 2 bộ đồ mới. Tuy Phạm Cương đã gửi cho Lê Vĩnh Thiên một Thẻ Rồng tối cao có thể được sử dụng bất kỳ lúc nào, nhưng Lê Vĩnh Thiên vẫn chưa muốn sử dụng thẻ này ngay. Vì vậy, Chu Dư Hân vẫn là người chi trả các hóa đơn mua hàng này.
"Sáng nay, Nguyễn Tú Hằng có bảo tôi đến bữa tiệc họp mặt vài người bạn cùng lớp tối nay, anh đi cùng tôi nhé!" Chu Dư Hân nói quả quyết, cảm giác như tâm trạng của cô rất tốt
"Tại sao lại muốn tôi đến bữa tiệc này cùng em?" Lê Vĩnh Thiên hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng Chu Dư Hân lại muốn đi cùng mình, “Em không sợ sẽ xấu hổ vì tôi sao?”
"Tôi chỉ muốn giúp anh mở rộng quan hệ với mọi người, biết đâu lại có cô gái xinh đẹp nào đó yêu anh, như vậy ít ra tôi cũng cảm thấy nhẹ nhỏm." Chu Dư Hân lần đầu tiên nói đùa với Lê Vĩnh Thiên, ánh mắt tinh nghịch phụng
phịu.
Lê Vĩnh Thiên nói: "Những buổi tụ tập như thế chủ yếu là những dịp để người ta khoe khoang này nọ. Tôi không thích chuyện đó lắm".
"Anh đang từ chối tôi đúng không?" Chu Dư Hân đột nhiên nổi giận.
"Không, tôi không có ý đó. Vợ tôi là đệ nhất mỹ nhân cái đất Đà Lạt này. Tôi đâu thể để em ra ngoài một mình, lại còn trong một buổi tiệc xa hoa như thế? Dĩ nhiên tôi phải kè kè bên cạnh em rồi!" Lê Vĩnh Thiên vì muốn thuận lòng Dư Hân nên cũng miễn cuõng đồng ý.
"Thật ra, tôi cũng không muốn tham dự những bữa tiệc kiểu này, nhưng Tú Hằng nằng nặc muốn tôi đi cùng cô ấy. Tôi đành phải đồng ý. Dư Hân nói.
"Tôi biết em và Nguyễn Tú Hằng là chị em tốt. Nếu cô ấy đã muốn đi, hãy đi cùng cô ấy!" Lê Vĩnh Thiên nói. Nguyễn Tú Hằng vẫn thường xuyên đến thăm Chu Dư Hân, Lê Vĩnh Thiên có ấn tượng tốt về cô.
Vào khoảng bốn giờ chiều, một tin tức cực sốc khác xuất hiện và nhanh chóng lan truyền khắp Đà Lạt. Một người bí ẩn đã âm thầm trả trước 2 tỷ tiền đặt cọc, yêu cầu bao trọn khách sạn Thiên Long cao cấp cùng toàn bộ các dịch vụ sang trọng bậc nhất ở thành phố.
Đúng vậy, bao trọn toàn bộ khách sạn Thiên Long! Thời gian đặt phòng chính xác là ngày 26 tháng này!
"Bao trọn toàn bộ khách sạn Thiên Long, người này đúng là tâm thần phân liệt rồi!" Chu Dư Hân nói sau khi biết tin.
"Phải, có đến hàng chục tầng trong khách sạn Thiên Long. Bao toàn bộ thật quá lãng phí. Người này rõ là thần trí điên loạn" Lê Vĩnh Thiên cũng làm
bộ ngạc nhiên.
Không cần phải hỏi Lê Vĩnh Thiên cũng biết rằng chắc chắn Phạm Cương đang ở Khách sạn Thiên Long để tổ chức một đám cưới hoành tráng cho anh và Dư Hân. Tuy nhiên, không cần phải thừa nhận vội!
"Mà tại sao lại có thể trùng hợp đến mức việc đặt phòng được thực hiện. vào ngày 26. Người này định làm gì vào ngày 26 chứ?", Chu Dư Hân nói, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
"Có lẽ nó cũng được sử dụng để tổ chức đám cưới" Lê Vĩnh Thiên nói.
Nghe đến đây, Chu Dư Hân bất giác nghĩ đến hôm kỷ niệm ngày cưới của mình, cảm giác não nề ập đến. Cô giận dữ nói: "Cái tên khốn nào lại chọn tổ chức đám cưới vào ngày 26 nữa vậy? Có cần làm đến mức ấy không? Đúng là khiến người ta tức điên mà".
"..." Lê Vĩnh Thiên toát mồ hôi nhìn vợ mình, chẳng phải cô ấy đang mắng. anh là thằng khốn sao?
Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn Chu Dư Hân biết nhiều hơn về vấn đề này. Mọi thứ sẽ được công bố vào ngày 26. Còn bây giờ, anh vẫn sẽ giữ im lặng.
Tối hôm đó, Chu Dư Hân cùng Lê Vĩnh Thiên ra ngoài để tham dự bữa tiệc của một người bạn cùng lớp.