"Không! Tôi không muốn chết!" Đỗ Tuân van xin.
"Xin hãy tha cho tôi! Tôi chưa hề động tới một sợi tóc của Lê Soái phu nhân, xin đừng giết tôi!" Cao Đông Minh khẩn khoản.
Đối mặt với cái chết, Cao Đông Minh và Đỗ Tuân không còn giữ được vẻ ngạo mạn trước kia mà sợ hãi đến co rúm cả người lại, giọng nói run lên. Ngày thường, bọn chúng sẵn sàng giết người không chợp mắt, nhưng khi cái chết cận kề, chính chúng lại trở nên hèn nhát hơn bất cứ ai.
Đỗ Tuân lúc này vô cùng hối hận, không ngờ chỉ vì một chút hứng thú với vợ của Lê Vĩnh Thiên, hắn ta lại phải nhận kết cục này. Cao Đông Minh cũng rất hối hận vì đã đi cùng Hoàng Minh Lý tới buổi họp lớp, lại còn ve vãn Chu Dư Hân, ai mà ngờ được Lê Vĩnh Thiên kia lại là một đại nhân vật.
"Thi hành đi!" Phạm Cương không muốn nghe thêm bất kỳ lời cầu xin dự thừa nào của hai tên ma cô, nên ngay lập tức ra lệnh xử tử.
"Pằng pằng..."
Tiếng súng vang lên làm rung động cả khu đất trống.
Đỗ Tuấn và Cao Đông Minh, hai kẻ côn đồ độc ác ngã gục xuống vũng máu của chính mình, mỗi người đều bị bắn bốn phát sóng liên tiếp, chết ngay lập tức.
Lê Vĩnh Thiên đã đưa Nguyễn Tú Hằng về đến trước cổng khu chung cư. của cô, Tú Hằng vẫn hơi lo lắng rằng Lê Vĩnh Thiên sẽ không có đủ tiền để lo cho một đám cưới, vì vậy cô nói: "Vĩnh Thiên, nếu anh không có đủ tiền cho
đám cưới, tôi có thể cho anh mượn tạm một số tiền. Là bạn thân với nhau, tôi thực lòng không muốn Dư Hân cảm thấy xấu hổ nữa."
"Một tiểu thuyết gia online như cô thì có thể tích cóp được bao nhiêu tiền. chứ?" Lê Vĩnh Thiên nói và nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Gì hả, anh dám coi thường tôi sao? Nói cho anh biết, công việc của tôi có thể kiếm được hơn 30 triệu mỗi tháng đấy!" Nguyễn Tú Hằng giận dữ nói.
"Viết tiểu thuyết mà có thể kiếm được nhiều thu nhập như vậy sao?" Lê Vĩnh Thiên hơi ngạc nhiên. Anh vốn chỉ quen thuộc với việc chiến đấu và huấn luyện binh sĩ trong quân đội, hoàn toàn không biết gì về ngành tiểu thuyết trực tuyến.
"Dĩ nhiên rồi. Thậm chí với một số tác giả nổi tiếng trong giới, họ có thể kiếm được hàng trăm ngàn đô mỗi tháng, anh thực sự không biết gì về việc này sao?", Nguyễn Tú Hằng nói.
"Chà, giờ thì tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi. Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi thực sự không cần phải vay tiền." Lê Vĩnh Thiên nói.
"Được thôi! Vì lúc nãy anh đã đánh bại được đám côn đồ và bảo vệ Dư Hân, tôi sẽ tạm thời tin tưởng anh. Nhưng nếu đến ngày cưới anh lại tiếp tục để bạn tôi phải chịu nhục nhã, hãy chờ xem tôi sẽ xử lý anh như thế nào!" Nguyễn Tú Hằng vừa nói vừa lườm nhẹ Lê Vĩnh Thiên trước khi xuống xe.
Sáng hôm sau, Chu Dư Hân tới Tập đoàn Galaxy từ rất sớm để bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.
Chu Dư Hân chính là vợ của Lê Vĩnh Thiên và chắc chắn trong tương lai. cô sẽ trở thành chủ tịch, vì vậy Ngô Tường Ninh không dám ngó lơ cô. Tường Ninh đã đích thân hướng dẫn cho Dư Hân một cách tường tận để giúp cô có thể nhanh chóng nắm bắt được tình hình kinh doanh của Tập đoàn. Các nhân viên khác thấy tổng giám đốc rất chu đáo với Chu Dư Hân nên cũng cố
gắng hết sức để hỗ trợ cô.
Tin tức về việc Chu Dư Hân đảm nhận vị trí giám đốc bộ phận phát triển dự án của Tập đoàn Galaxy nhanh chóng lan truyền ra ngoài và trở thành tin hot nhất Đà Lạt lúc bấy giờ.
Gia đình họ Chu cũng hoàn toàn kinh ngạc khi biết rằng Chu Dư Hân đã trở thành giám đốc quản lý mới của bộ phận phát triển dự án Tập đoàn Galaxy. Họ không bao giờ ngờ rằng một thành viên của Chu gia có thể ngồi được vào vị trí đó!
Đặc biệt là Chu Phi Phi và Chu Phi Dương, những người đã trông thấy Chu Dư Hân bước ra khỏi phòng phỏng vấn ngày hôm qua, làm sao mà cô ta có thể trúng tuyển được chứ? Chu Phi Phi thậm chí còn tưởng rằng Lê Vĩnh Thiên ngu ngốc đã bói sai quẻ khi đoán Chu Dư Hân sẽ trúng tuyển ngày hôm qua!
Bà Chu không vui vẻ gì với tin tức này cho lắm, vì chính bà đã trục xuất Dư Hân ra khỏi Chu gia. Bởi vậy cô ấy mới đến Tập đoàn Galaxy quyền lực nhất cái đất Đà Lạt này để ứng tuyển vào vị trí giám đốc bộ phận phát triển dự án. Người ngồi ở vị trí này có thể kiểm soát tất cả các dự án phát triển. của Tập đoàn Galaxy và tất nhiên vị trí này cũng đem lại lợi ích không nhỏ, khiến bất kỳ ai cũng thèm thuồng muốn chiếm lấy. Điều đáng nói là, dù Tập đoàn Galaxy đã đình chỉ hợp tác với Chu gia ngày hôm qua, nhưng cháu gái của bà vẫn có thể đàng hoàng đảm nhận chức vụ này. Nếu cô ấy có thể giúp đỡ điều phối một chút, đẩy một số dự án cho gia đình, Chu gia chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió!
Nghĩ đến đây, bà Chu lập tức tổ chức một cuộc họp gia đình để tìm cách thuyết phục Chu Dư Hân tái hợp tác với Chụ gia.
"Hiện giờ Dư Hân nhà chúng ta đang làm quản lý dự án của Tập đoàn Galaxy. Mọi người hãy nhanh chóng nghĩ cách gì đó thuyết phục con bé để nó giúp đỡ Chu gia chúng ta." Bà Chu mở lời.
"Bà ơi, cháu không nghĩ chị ta sẽ chấp nhận điều đó đâu, có nài nỉ chị ta cũng vô ích." Chu Phi Phi gắt gỏng nói.
"Cháu không hỏi, làm sao biết nó có giúp hay không?", Bà Chu nói.
"Bà nghĩ xem! Trong mấy năm qua, Dư Hân và chồng chị ta Lê Vĩnh Thiên đã bị chúng ta chế giễu và sỉ nhục như thế nào. Giờ đây chị ta có thể may mắn đảm nhận vị trí quan trọng đó, còn chúng ta thì đang lâm vào khó khăn. Chị ta có thể rộng lượng mà xí xóa tất cả để giúp chúng ta sao? "Chu Phi Phi
nói.
"Trời ơi, nếu ta biết Dư Hân có thể có ngày hôm nay, ta đã đối xử với con bé tốt hơn rồi." Bà Chu có vẻ rất hối hận vì điều đó.
Sau đó bà lại nói: "Tóm lại, chuyện này liên quan đến tương lai của toàn bộ Chu gia. Cho dù có phải dùng cách nào, chúng ta cũng phải làm để Dư Hân bỏ qua chuyện cũ mà giúp đỡ chúng ta."
"Bà không nhớ sao? Khi bà đuổi cổ Lê Vĩnh Thiên và chị Dư Hân tối hôm đó, Lê Vĩnh Thiên đã nói, đừng bao giờ cầu xin sự giúp đỡ của Dư Hân nữa. Lúc đó bà còn nói chắc nịch là có chết cũng không cần. Bây giờ bà lại kêu chúng cháu thực hiện điều đó, như vậy có phải rất hoang đường không? "Chu Phi Dương nói.
"Ta không nói rằng ta sẽ đi cầu xin Dư Hân. Việc này sẽ được giao cho mấy đứa các cháu. Chỉ cần các cháu có thể thuyết phục Dư Hàn giao cho Chu gia một số dự án, các cháu sẽ có phần thưởng" Bà Chu nói.
"Nhưng mà, lúc đó chúng ta còn nói chỉ con chó mới phải đi nhờ vả chị ta. Bây giờ nếu chúng ta vẫn mặt dày mà đi, chẳng phải rất xấu hổ sao?" Chu Phi Dương không ngờ rằng bà Chu sẽ giao việc này cho mình nên rất bối rối.
"Phải, lúc đó cháu cũng đã nói rằng ngay cả con chó cũng không cần nhờ vả chị ấy. Bây giờ mà phải đi nhờ vả thật thì nhục nhã đến chết mất! Cháu không đi đâu" Chu Phi Phi khó chịu nói và quyết tâm từ chối nhiệm vụ
này.
"Sĩ diện của tụi bay đáng mấy đồng? Đâu ai kêu tụi bay nói như vậy lúc đó? Tự làm thì tự chịu đi! Hai đứa hãy mau đi nhận lỗi với Dư Hân đi! Con bé vốn hiền lành, có thể nó sẽ mủi lòng mà giúp đỡ chúng ta.”
"Việc này sẽ quyết định việc Chu gia có thể vươn tới đỉnh cao hay không. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể thành công chứ không được phép thất bại. Mấy đứa phải cố gắng làm Dư Hân mủi lòng. Ngay cả khi phải quỳ xuống để nhận lỗi, mấy đứa cũng phải làm cho bằng được!" Bà Chu ra lệnh.
Chu Phi Phi và Chu Phi Dương nghe vậy, dù trong lòng không cam tâm, họ vẫn phải miễn cưỡng chấp nhận.
Phạm Cương sau khi xử tử Đỗ Tuân và Cao Đông Minh đêm qua, anh ta đã ngay lập tức đáp chuyến bay trở về Khánh Hòa.
Ngày cưới của Lê Vĩnh Thiên đang ngày càng gần. Mặc dù Phạm Cương đã sắp xếp nhân sự để lên kế hoạch cho đám cưới, anh ta vẫn cảm thấy rằng nó chưa đủ hoàn hảo. Vì vậy, Phạm Cương vội vã trở lại Khánh Hòa trong đêm, để sáng sớm hôm sau, anh ta có thể gặp chủ nhân của các gia tộc lớn và nhờ họ ra cao kiến. Phạm Cương đã liên hệ tất cả những bậc thầy trong mọi lĩnh vực từ kinh tế đến nghệ thuật, tập hợp họ lại và tổ chức một diễn đàn. Trong số đó tiêu biểu là cậu chủ Hà gia - Hà Văn Sinh, cậu chủ Đàm gia - Đàm Xuân Phong, cậu chủ Dương gia - Dương Thành, Trịnh gia thiếu chủ - Trịnh Tú Trung, Lý gia thiếu chủ - Lý Hạo.
Tất cả họ đều là những người cực kỳ giàu có và coi tiền bạc chỉ là phù du. Tuy nhiên, khi Phạm Cương - một chiến binh ba sao muốn gặp họ để xin lời chỉ giáo, họ rất vui lòng giúp đỡ.
“ Lê Soái chúng tôi và cô Chu Dư Hân của Chu thị chuẩn bị tổ chức một đám cưới lớn ở thành phố Đà Lạt vào ngày 26 tháng này. Ngài ấy chắc chắn
sẽ rất bất ngờ nếu các vị có thể đến Đà Lạt chung vui" Phạm Cương nói.
"Hoài Soái chuẩn bị kết hôn? Chắc chắn không thể thiếu quà của Hà gia rồi!" Hà Văn Sinh nói.
"Thật vinh dự cho Đàm gia nếu có thể tham dự đám cưới của Lê Soái. Tôi nhất định sẽ tới uống rượu mừng!" Đàm Xuân Phong lên tiếng.
"Dương Thành tôi là người thích vui chơi, dù Lê Soái có ở xa đến đâu, tôi cũng sẵn sàng tới đó" Vị thiếu chủ trẻ tuổi tên Dương Thành nói tinh nghịch.
"Hoài Soái đã đóng góp không ít cho đất nước. Nhờ anh ấy mà tất cả chúng ta có thể sống và làm việc cho tới nay. Giờ đây anh ấy chuẩn bị thành gia lập thất. Tú Trung nhất định sẽ mang đến cho anh ấy một bất ngờ!" Trịnh Tú Trung cũng góp giọng.
"Có thể tham dự đám cưới của Lê Soái là phúc phần của Lý gia tôi. Tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này." Lý Hạo nói.
Các thiếu chủ trẻ đều tỏ ra rất hào hứng với sự kiện này.
Họ hiển nhiên biết rằng gia tộc của họ cần phải nể trọng Lê Vĩnh Thiên. Lê Vĩnh Thiên là Đại hộ tướng mạnh mẽ của quân đội, người có thể bảo vệ cả một nửa đất nước. Đối với một gia tộc giàu có, kiếm tiền vô cùng quan trọng, nhưng bảo vệ gia tài ấy mới thực sự khó khăn. Bởi họ có thể bị kẻ xấu giết hại bất cứ lúc nào! Vì vậy, họ rất xem trọng các mối quan hệ với lực lượng an ninh quốc gia, đặc biệt là Lê Vĩnh Thiên - một nhân tài quân sự hiếm có!
Tất nhiên, họ sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy. Chỉ cần họ có được mối quan hệ tốt với Lê Vĩnh Thiên, họ có thể bảo vệ gia đình an toàn!
"Hiện giờ chúng tôi đang thiếu những chiếc xe sang trọng để đón khách tham dự tiệc cưới. Mọi người có thể đưa một số chiếc xe như thể tới cho Lê
Soái. Còn về quà biếu hay thứ gì đó tương tự, tôi nghĩ không quá quan trọng. Các vị cứ làm gì mình muốn.", Phạm Cương nói.