• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Ta có cách của mình.” Khắc Trì lắc đầu đáp.

“Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay ngươi cần gì, ta sẽ bảo Lục Ngạn chuẩn bị cho ngươi, ta cũng không dám đảm bảo nơi này an toàn tuyệt đối, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức che đậy.” Cổ Thánh Y nói rồi phất tay với Lục Ngạn.

Lục Ngạn lập tức ôm một hộp gấm ra cho Khắc Trì , lúc này Cổ Thánh Y mới nói tiếp: “Trong đây là hầu hết bạc riêng ta có thể dùng, đợi sau khi ngươi rời đi thì dốc hết sức mở rộng thế lực giúp ta. Ta cần người tình báo và bảo vệ ta, nhưng phải bảo đảm là người đáng tin cậy và trung thành, ngươi có thể làm được không?”

“Được.” Khắc Trì gật đầu, cũng không mở hộp gấm ra.

“Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, khi nào muốn rời đi thì tùy ngươi.” Cổ Thánh Y phất tay cách bình phong, động tác này đụng tới vết thương sau lưng, cô đau đớn hít vào một hơi.

Khắc Trì nhìn tấm bình phong rồi đứng dậy đi vào phòng bên cạnh.

Tối qua sau khi Mặc Nhiễm đi, Khắc Trì đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong phòng.

Đương nhiên hắn biết Cổ Thánh Y đã dùng khổ nhục kế để che giấu sự tồn tại của hắn.

Hắn ghi nhớ ơn cứu mạng này, nhưng lại không biết biểu đạt bằng lời nói.

Lục Ngạn bước ra phía sau bình phong, nhỏ giọng dò hỏi: “Chủ tử đưa hết bạc và đồ trang sức cho Khắc Trì, ngộ nhỡ có lúc cần dùng thì phải làm sao? Hộp trang sức của chủ tử còn lại không nhiều, tuy đã giữ lại những món không bán được, nhưng nô tì cảm thấy chủ tử vẫn nên giữ lại một ít.”

“Dùng người không nên nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. Kể từ giây phút ta chọn cứu Khắc Trì, ta đã coi hắn như người một nhà, ta cũng sẵn sàng đánh cược vào lần này!” Cổ Thánh Y nhìn bức bình phong, cô không thấy rõ bóng dáng Khắc Trì nhưng đoán chắc chắn hắn ta có thể nghe thấy cô nói.

Cô hi vọng Khắc Trì sẽ không phụ lòng tin của cô, nếu không cô sẽ thực sự lỗ lớn.

“Nô tì đi xem thử thuốc đã nấu xong chưa, chủ tử bị thương rất nặng, nhất định phải uống thuốc đúng giờ.” Lục Ngạn chu môi, nàng ta biết khuyên nhủ cũng vô dụng nên đã quên đi ý nghĩ này.

“Đi nói với quản gia là đại phu bảo mạch máu của ta bị tổn thương nghiêm trọng, cần nhân sâm bồi bổ. Ta nhớ trong nhà kho còn vài cây, nếu quản gia không quyết định được thì bảo ông ta đi xin ý kiến của vương gia.”

“Nếu không được nữa thì đưa tin tới Bình Vương phủ, phụ vương và mẫu thân sẽ chịu cho ta.” Cổ Thánh Y nhấp môi nói: “Miệng nhạt nhẽo không có vị gì, hầm một nồi canh gà nhân sâm, chúng ta cùng nhau bồi bổ thôi.”

“Chủ tử học thói xấu rồi.” Lục Ngạn che miệng cười khẽ, vui vẻ nhận lệnh.

Mặc Nhiễm lập công rất nhiều nên đương nhiên trong phủ có không ít thứ tốt.

Bình thường chỉ có Cổ Y Xán được phép thoải mái dùng, Cổ Thánh Y muốn dùng vài thứ còn phải xin ý kiến.

Để không làm Mặc Nhiễm không vui, trước giờ Cổ Thánh Y chỉ dùng của hồi môn do mình mang tới, điều này cũng khiến người ngoài được hời.

Vì thỏa thuận nên Mặc Nhiễm rất khoan dung với Cổ Thánh Y .

Hạ nhân không biết tình hình còn tưởng rằng quan hệ giữa hai vị chủ tử trở nên tốt hơn, thái độ của họ với Tĩnh Tư viên cũng rất khác.

Suy cho cùng Cổ Thánh Y cũng là chính phi, lại có nhà mẹ chống lưng, là nữ chủ tử hợp tiêu chuẩn.

Tất nhiên cũng không ai dám bất kính với Cổ Y Xán .

Dù ở bất kỳ thời điểm nào, những nữ nhân được chủ tử sủng ái cũng không thể đắc tội.

Cổ Y Xán không biết thỏa thuận giữa Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y.

Nhưng nhiệm vụ thất bại, nàng ta phải dùng nội lực đè ép độc tố trong cơ thể, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn để tránh bị phát hiện đầu mối.

Nàng ta đành phải ở trong sân mỗi ngày để “tu thân dưỡng tính”, hiếm khi không tới tính kế Cổ Thánh Y .

Lúc Khắc Trì rời đi cũng không báo.

Cổ Thánh Y không biết Khắc Trì đã lặng lẽ rời đi thế nào, cũng không biết phải liên lạc với hắn ta bằng cách nào.

Chỉ có thể bị động chờ được liên lạc, cô không khỏi có chút hối hận vì trước đó không hẹn nơi gặp mặt...

Mặc dù Cổ Thánh Y lại muốn quản lý việc nhà, nhưng Mặc Nhiễm không chủ động nhắc tới, cô cũng mừng vì được rảnh rỗi.

Trước khi tìm ra quy luật và tình thế của thời đại này, cô chẳng muốn bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này.

Chỉ cần tiền tiêu hàng tháng có thể tới tay đúng hạn, không bị cắt xén là được rồi.

Chớp mắt đã ba tháng trôi qua, vết thương trên lưng Cổ Thánh Y đã lành hẳn, ngày mừng thọ của tổ mẫu nguyên chủ cũng sắp đến.

“Vương phi muốn lấy một vạn lượng bạc?”

Trong thư phòng, Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn quản gia, hắn hỏi: “Có nói dùng để làm gì không?”

Bổng lộc của thân vương một năm không quá hai vạn.

Nếu không có sản nghiệp riêng thì khó có thể chi trả các khoản chi tiêu của vương phủ.

Cộng thêm người chủ đốt bạc như Cổ Y Xán , Mặc Nhiễm lại phải nuôi thân binh và ám vệ, bạc tồn cũng không nhiều, một vạn lượng không phải con số nhỏ.

“Sắp tới lễ mừng thọ của lão thái quân Bình Vương phủ, vương phi cảm thấy quà mừng thọ do nhị tiểu thư chuẩn bị quá keo kiệt nên muốn thêm vài món.” Quản gia hơi lúng túng đưa hai tờ danh sách cho Mặc Nhiễm, nhìn nét chữ là biết ngay nó xuất phát từ tay ai.

Sau khi xem qua một lần, Mặc Nhiễm nhíu mày nói: “Đưa chìa khóa nhà kho cho vương phi, ngoại trừ những món do Hoàng thượng ban tặng, còn lại để vương phi chọn. Sau đó lấy một ngàn lượng bạc từ sổ sách cho vương phi mua thêm vài món.”

Quản gia sững sờ, không ngờ Mặc Nhiễm sẽ mạnh tay đến thế.

Nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng là lễ mừng thọ của lão thái quân Bình Vương phủ, quà biếu do Cổ Y Xán chuẩn bị bình thường như vậy, tới lúc đó người mất mặt vẫn là Trấn Nam Vương phủ, ông ta cũng hiểu được ý đồ của Mặc Nhiễm.

“Vâng, lão nô đi làm ngay.”

Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng quản gia lại cảm thấy chủ tử nhà mình đã nhìn lầm người.

Cho dù Cổ Thánh Y không phải người được chọn cho vị trí vương phi trong lòng chủ tử, nhưng Cổ Y Xán có hành vi keo kiệt như thế càng không có tư cách trở thành chính phi.

Nhưng Mặc Nhiễm không nghĩ tới điều này, hắn chỉ cho rằng Cổ Y Xán có sức khỏe kém, từ nhỏ không được học cách quản lý việc nhà, lại noi theo đức tính tiết kiệm của Trấn Nam Vương phủ nên mới có sai sót trong việc này.

Cổ Thánh Y đã tính trước chắc chắn Mặc Nhiễm sẽ không so đo chuyện này với cô, vì thế cô không hề nương tay chọn vài món quà mừng thọ đắt tiền.

Nếu vừa có thể diện, vừa bắt Mặc Nhiễm trả tiền, đương nhiên cô cũng vui vẻ ra tay.

Còn một ngàn lượng bạc đó, giờ Cổ Thánh Y đã nghèo tới mức sắp phải đi cầm đồ trang sức, chỉ có thể dành để mua dược liệu, không nỡ lãng phí.

“Chủ tử, chưởng quầy nói đơn thuốc Kim sang dược do người phối dùng rất tốt, ông ấy bảo người phối thêm nhiều một chút, giá cả có thể tăng lên ba mươi phần trăm đó ạ.”

Lục Ngạn thay lại quần áo nha hoàn, đưa ngân phiếu và dược liệu mua về cho Cổ Thánh Y , sau đó nói với vẻ mặt sùng bái: “Không ngờ chủ tử còn có bản lĩnh này! Lần này nô tì không cần lo lắng việc lỡ như chủ tử ly hôn thành công mà không có bạc để dùng nữa rồi.”

“Bản lĩnh của chủ tử ngươi lớn lắm, cứ từ từ ngạc nhiên đi.”

Tuy Cổ Thánh Y nghèo nhưng rất hào phóng với thuộc hạ của mình, cô rút một tờ ngân phiếu mười lượng ra cho Lục Ngạn: “Ngươi vừa là người giúp đỡ vừa là chân chạy vặt, đây là phí vất vả. Sau này có rảnh thì mua thêm sách y học cho ta, nói không chừng hôm nào đó tâm trạng ta tốt, nhận ngươi làm đệ tử duy nhất, sau này ngươi cũng có thể làm nữ đại phu.”

“Nô tì cảm ơn chủ tử ban thưởng.” Lục Ngạn vui vẻ nhận lấy ngân phiếu.

Nhìn thấy Cổ Thánh Y đang chọn dược liệu, nàng ta tò mò hỏi: “Có rất nhiều loại dược liệu chủ tử bảo ta mua lần này khác với lần trước, người định làm đơn thuốc khác sao?”

“Chuyện này hả, bí mật!”

Cổ Thánh Y cười thần bí, vò một cây thảo dược lại rồi đưa lên mũi ngửi, cô nhẹ giọng nói: “Đây mới là quà mừng thọ ta muốn tặng cho tổ mẫu, không uổng công bà ấy đã yêu thương ta nhiều năm như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK