"Thật ra ta cũng rất bội phục Cổ Y Xán. Nàng ta đảo mắt một vòng lại có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, mỗi giây mỗi phút đều có thể làm được, bản lĩnh quả thật quá tốt." Tạ Hy Ninh ngồi ở trên giường Cổ Thánh Y, nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra mà xúc động nói.
Cổ Thánh Y nghe vậy chỉ thản nhiên cười. Bởi vì bây giờ hai người Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y thế nào đã chẳng còn liên quan tới cô nữa, cho nên cô không tiếp lời.
Cô chỉ tri kỷ rót cho Tạ Hy Ninh một chén trà nóng, sau đó thản nhiên nói: "Vừa rồi ngươi có bị hoảng sợ không?"
"Không sao, không sao, ngươi cũng đừng quên, ta theo phụ thân đi chinh chiến sa trường từ nhỏ, đã từng gặp qua nhiều cảnh sống chết. Trái lại, ngươi... mới thật sự khiến ta lo lắng đấy."
Tạ Hy Ninh đặt chén trà nóng trong tay xuống, cầm lấy tay Cổ Thánh Y và nói: "Ngươi xem thử ngươi rốt cuộc sống trong hoàn cảnh nào, mỗi ngày đều đấu đá với nhau, ngươi tranh ta đoạt, hết vu oan hãm hại lại đâm bị thóc, chọc bị gạo, bảo ta làm sao không lo lắng được?"
Có lẽ Tạ Hy Ninh cầm chén trà quá lâu, lòng bàn tay nàng đặt lên trên mu bàn tay Cổ Thánh Y lại khiến trong lòng cô thấy ấm áp.
"Ngươi cứ yên tâm, ta sắp hòa ly với Mặc Nhiễm rồi, cũng không ở đây được bao lâu nữa. Lại nói hôm nay… chẳng phải ngươi đã nhìn thấy rồi sao? Cũng chẳng ai có thể chiếm lợi của ta được."
Cổ Thánh Y hiếm khi nói nhiều như vậy, cuối cùng còn không quên thêm một câu đầy ẩn ý: "Hy Ninh , ta đã không còn là Cổ Thánh Y lúc trước nữa..."
"Ta đương nhiên biết ngươi không còn là Cổ Thánh Y lúc trước. Cũng may ngươi cuối cùng không còn là Cổ Thánh Y nhát gan, sợ phiền phức, si mê Mặc Nhiễm nữa. Ban đầu ta còn nghĩ rốt cuộc là cái gì đã thay đổi ngươi. Bây giờ ta mới biết, ở trong Vương phủ này, ngươi không thể không thay đổi được..."
Hóa ra... Hóa ra là vậy! Là Vương phủ này đã biến nàng thành như vậy.
Mặc Nhiễm đang tính gõ cửa lại lặng lẽ thả tay xuống. Dường như máu trên người hắn đều tập trung cả lên đôi tay. Đôi tay này nặng nề như vậy, nặng tới mức hắn chẳng còn sức để gõ cánh cửa kia nữa.
"Vương gia ? Nô tỳ khấu kiến Vương gia , tiểu..."
Mặc Nhiễm đang muốn trở lại theo đường cũ, đúng lúc va phải Lục Ngạn vội vàng chạy về.
Lục Ngạn thấy Mặc Nhiễm muốn tới gặp tiểu thư nhà mình thì vô cùng vui sướng. Thật ra nàng ta không hy vọng tiểu thư và Vương gia hòa ly.
Lục Ngạn đang vui mừng muốn gọi Cổ Thánh Y , nhưng Mặc Nhiễm đã lắc đầu nói: "Không cần, không có chuyện gì lớn. Ta tới, chẳng qua muốn nói cho nàng ấy biết tối nay phải tới phủ Đoan Thân Vương dự tiệc, hi vọng nàng ấy có thể chuẩn bị tốt."
"Vâng, Vương gia , ngài cứ yên tâm. Nô tỳ chắc chắn sẽ trang điểm thật đẹp cho tiểu thư!"
Lục Ngạn vừa tuyên bố hùng hồn ở bên kia, quả nhiên đã muốn dốc sức cho bên này. Chỉ thấy nàng ta hết lấy một cây trâm cắm lên đầu cô, lại đến lấy một chuỗi hạt khác treo trên trán cô, tóc chải xong thì tháo ra, vấn lại hết lần này tới lần khác.
"Lục Ngạn, ngươi coi ta thành hộp trang sức à? Ngươi cắm trâm đầy đầu thế này là muốn cho ta ra ngoài làm quạt sao?" Cổ Thánh Y nhìn đầu mình trong gương đồng cắm đầy trâm, thật sự không nhịn được phải phàn nàn.
"Dạ? Quạt gì ạ? Tiểu thư nói tới trang sức gì vậy?"
"Không có gì, không có gì. Ta nói này Lục Ngạn, chúng ta chẳng qua chỉ tới tham dự một bữa tiệc thôi, ngươi cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?"
Cổ Thánh Y vừa chuyển đề tài vừa cố gắng làm cho Lục Ngạn tha cho cái đầu này của mình.
Lục Ngạn đặt châu trâm trong tay lên bàn, sau đó bĩu môi lẩm bẩm: "Tiểu thư, chuyện này sao có thể chỉ đơn giản là dự tiệc được? Đây là bữa tiệc do phủ Đoan Thân Vương tổ chức! Đoan Thân Vương được Vương gia xem như phụ mẫu tái sinh mở tiệc đấy!"
Thấy Lục Ngạn nói vậy, Cổ Thánh Y vội vàng nhắm mắt tìm kiếm ký ức của nguyên chủ.
Hóa ra Mặc Nhiễm coi trọng phủ Đoan Thân Vương như vậy là vì Đoan Thân Vương và Đoan Thân Vương phi nuôi hắn từ nhỏ tới lớn, đối xử với hắn như con ruột, dạy hắn đọc sách biết chữ, cưỡi ngựa bắn tên, cho nên hai người bọn họ giống như có ơn tái tạo đối với hắn vậy.
"Cho nên hôm nay tiểu thư đi dự tiệc tuyệt đối không thể qua loa! Chuyện này cũng giống như tiểu thư vào cung diện thánh vậy. Nô tỳ tất nhiên phải cố gắng trang điểm cho ngài rồi."
Lục Ngạn nói vậy, cũng làm đúng như vậy. Cho nên gương mặt trời sinh đoan trang của Cổ Thánh Y gặp phải đôi tay khéo léo của Lục Ngạn, đương nhiên đã làm cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhưng Mặc Nhiễm lại không hưởng thụ cảm giác này. Bởi vì hắn không hy vọng người khác chú ý tới Cổ Thánh Y, chỉ cần bản thân luôn nhìn cô là đủ rồi.
Mặc Nhiễm kéo tay Cổ Thánh Y đi tới trước mặt Đoan Thân Vương, cung kính làm đại lễ với ông.
Trên đường đi, Mặc Nhiễm như tuyên bố chủ quyền, ôm thật chặt Cổ Thánh Y không chịu tách ra lúc nào.
"Ta thấy vợ chồng son các ngươi thật ân ái, từ khi vào cửa đến giờ vẫn không nỡ rời tay. Người ngoài thường nói ngươi không thích An Bình quận chúa, ta vốn còn định trách mắng ngươi một trận. Hôm nay vừa gặp, ta mới biết đó toàn là những lời đồn đại vô cớ mà thôi."
Đoan Thân Vương không hề có dáng vẻ của hoàng thân quốc thích, khiến người ta cảm giác như một bậc trưởng bối thân thiết dễ gần, cho nên Cổ Thánh Y cũng bằng lòng cho Mặc Nhiễm chút mặt mũi, không tránh khỏi sự ràng buộc của hắn.
"Nha đầu Thánh Y, nếu thằng nhóc này bắt nạt ngươi, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, xem ta trừng trị hắn thế nào!" Cổ Thánh Y nghe vậy thì vô cùng ngoan ngoãn gật đầu và mỉm cười. Đoan Thân Vương cũng rất hài lòng về cô con dâu này.
Đám người đang cười nói, lại thấy a hoàn vội vàng chạy vào, sau đó không kịp hành lễ đã la lên: "Vương gia ... Vương gia ! Sợ là Vương phi nương nương sắp sinh rồi!"
"Cái gì? Sắp sinh à? Mau! Mau đi mời ngự y! Mau đi mời ngự y!"
Đoan Thân Vương không để ý tới việc thu xếp cho các vị khách tới dự tiệc, tự mình chạy thẳng vào hậu viện. Mặc Nhiễm tất nhiên được xem là người nhà của phủ Đoan Thân Vương, cũng lo lắng kéo Cổ Thánh Y chạy vào theo.
"Vương gia ... Bà đỡ đã đến từ sáng sớm! Bà ta nói... Bà ta nói Vương phi lớn tuổi, lại thêm bình thường luôn bồi bổ không ngừng... nên sợ là cái thai này sẽ khó sinh!"
Tiểu nha hoàn vừa nói vậy, Đoan Thân Vương và Mặc Nhiễm đều thầm giật mình. Đoan Thân Vương và Vương phi vẫn chưa có con, bây giờ vất vả lắm ông trời mới cho Lân nhi nhưng Vương phi tự nhiên lại khó sinh. Điều này làm hai người không hẹn mà cùng nhíu mày.
"Vương gia ... Vương gia ... A! Đau quá! Đau quá! Nếu ta có mệnh hệ gì, ngài nhất định phải chăm sóc Mặc Nhiễm cẩn thận! Nếu chỉ có thể bảo vệ một người, ngài phải chọn con của chúng ta!"
Trong phòng, Vương phi đau đớn kêu lên, đồng thời nhắc nhở Đoan Thân Vương giống như căn dặn chuyện hậu sự. Từng chậu máu loãng không ngừng được bê ra
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK