• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cổ Thánh Y xem xong thì sững sờ, đương nhiên nét chữ này rất quen, nhưng không phải do cô viết.

“Tiêu rồi!” Cổ Thánh Y vỗ bàn đứng dậy, cất bước ra ngoài, giọng điệu gấp gáp: “Tiêu công tử, mau tìm đường khác rút thôi, e là có người muốn hại ta và ngươi, dù là Bình Vương phủ hay Tướng phủ .”

Tiêu Uất Lam đứng sau Cổ Thánh Y nheo mắt nhìn, hắn không hề có ý định di chuyển, bàn tay giấu trong áo khẽ cử động, nhưng lại không mở lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn.

Cổ Thánh Y vẫn luôn chú ý đến Tiêu Uất Lam , thấy hắn cứ đứng yên không nhúc nhích, bình thản nói: “Tiêu công tử thích nơi này, vậy một mình thưởng thức phong cảnh đi nhé, bổn vương phi còn phải đi bắt mạch cho tổ mẫu, không tiễn.”

“Ban đầu quận chúa đối xử phũ phàng với ta, vì cớ gì lại trao đổi thư từ với ta? Từ chối Tướng phủ cầu thân, quận chúa chưa từng nghĩ rằng nên giải thích rõ ràng với ta sao?”

Cổ Thánh Y lườm hắn, trong lòng thầm oán chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã để lại một đống hỗn loạn.

Xoay người nhìn Tiêu Uất Lam , Cổ Thánh Y thản nhiên nói: “Lúc đầu hứa hôn chưa từng hỏi qua ý của ta, hơn nữa cũng chưa chính thức đính hôn, cũng xem như không làm Tướng phủ hay Tiêu công tử mất mặt. Về thư từ, mảnh giấy trong tay Tiêu công tử đã đủ để chứng minh tất cả.”

“Thì ra là ta tự mình đa tình.” Tiêu Uất Lam cười khổ, chắp tay với Cổ Thánh Y , nói: “Do ta bám mãi không buông, vừa nãy đã thất lễ với nàng, xin quận… Trấn Nam vương phi rộng lòng tha thứ, tại hạ lập tức đi ngay, tuyệt sẽ không gây thêm phiền phức cho Vương phi.”

Dứt lời, Tiêu Uất Lam lách qua người Cổ Thánh Y , sải bước rời đi, rất có phong thái của văn nhân, tiêu sái đến nỗi khiến người khác không nhìn ra hắn vừa có ý nghĩ bẩn thỉu.

Sau khi Tiêu Uất Lam rời đi, Cổ Thánh Y thử tìm trong trí nhớ của chủ nhân ban đầu của cơ thể này, ra khỏi cửa hông của tiểu viện, vừa hay dẫn ra ao ở phía sau, nơi đây còn có đình và hòn non bộ, là nơi mát mẻ, điểm đến lý tưởng giữa ngày hè nóng nực.

Lần đầu trở về đã có người muốn tính kế, Cổ Thánh Y ngồi một mình trong đình nghỉ mát, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện người muốn hại cô là ai.

Mãi đến khi hạ nhân của vương phủ tìm được Cổ Thánh Y , cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Cổ Thánh Y mới theo hạ nhân đến yến tiệc.

“Thánh Y, con có sao không?” Bình vương phi thấy Cổ Thánh Y xuất hiện, vẫn như trước kia, không khỏi lo lắng tiến lên hỏi han.

“Nữ nhi ở lì trong phòng nên hơi chán, vì vậy đã đến đình nghỉ chân ở ao hóng gió, đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

Cổ Thánh Y khẽ cười, thấy Lục Ngạn đang nhìn mình với đôi mắt hoe đỏ, cô hơi tự trách, nói: “Nha đầu này, thường ngày tay chân lanh lẹ, hôm nay mang có bát chè giải khát mà sao đi lâu thế?

“Do nô tì cả, lúc vội trở về viện, bất cẩn trượt chân nên làm đổ chè, đành phải đi lấy bát khác. May mà chủ tử đã ra ngoài tránh nóng, nếu không sẽ gặp phải tên đạo tặc đó, không chừng…” Lục Ngạn che miệng, không dám nói tiếp, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Đạo tặc?”

Cổ Thánh Y khó hiểu nhìn Lục Ngạn, lại nhìn sang Bình vương phi, gấp gáp hỏi: “Mẫu thân, đã bắt được tên đạo tặc đó chưa? Không ai bị thương chứ? Hôm nay là tiệc mừng thọ của tổ mẫu, tuyệt đối không thể vì chút chuyện nhỏ này mà khiến tổ mẫu mất hứng, nhưng cũng không thể mặc kệ tên đạo tặc kia tung hoành ở Bình vương phủ, nếu bắt được nhất định phải giao cho phía đô đốc Cửu Môn thẩm vấn, xem hôm nay kẻ nào dám phá phách ở Bình vương phủ!”

Nghe xong, Bình vương phi đã hoàn toàn yên tâm, câu nói của Cổ Thánh Y là lời giải thích hợp lý nhất cho các vị quan khách.

Có điều thấy Cổ Y Xán đang ngồi ở bên, vẻ mặt đầy bất an, Bình vương phi không khỏi cau mày, trong mắt có ý trách móc, nhưng cũng không nói ra.

“Tỷ tỷ không sao thì tốt, lúc nãy trông thấy đạo tặc xuất hiện trong hoa viên, muội sợ muốn ngất xỉu. Mãi đến khi tỉnh lại, nghe ngóng được đạo tặc vì để đào thoát khỏi hộ vệ, đã trốn vào khuê phòng mà tỷ tỷ ở trước khi xuất giá, vừa khéo tỷ tỷ lại đến đó chợp mắt, muội muội hận không thể lập tức đến bảo vệ tỷ, tránh cho tỷ bị đạo tặc…” Cổ Y Xán đang nói giữa chừng thì hoảng hốt che miệng, vẻ mặt tội lỗi nhìn Cổ Thánh Y .

Dù cho Cổ Y Xán chưa nói xong, nhưng vẫn khiến người nghe liên tưởng sâu xa.

Tuy lúc bắt được đạo tặc, Cổ Thánh Y không hề ở đó, nhưng ai biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì hay chưa.

Đường đường là Trấn Nam vương phi, nếu bị đạo tặc làm bậy, vậy Trấn Nam thân vương biết để mặt mũi đi đâu?

Rốt cuộc, vì kiêng dè thế lực của Bình vương phủ, tuy mọi người đều đang đoán già đoán non nhưng cũng chỉ dám trao đổi bằng mắt, không dám nói bậy, đợi xem Cổ Thánh Y trở thành trò cười.

Từ đó đến giờ Lâm Tư Hoài luôn thân thiết với chủ nhân trước kia của thân thể này, vội lên tiếng giải vây: “Nhị biểu tỷ không hề biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế mới lo lắng cho đại biểu tỷ như vậy, hiện giờ đại biểu tỷ bình an vô sự, nhất định là nhờ phúc của ngoại tổ mẫu. Thọ yến sắp bắt đầu rồi, đại biểu tỷ mau vào chỗ ngồi đi, lát nữa tỷ muội chúng ta lại trò chuyện.”

Lâm Tư Hoài là nữ tử xinh đẹp nhất trong số các tiểu thư, cũng là kiểu người dịu dàng, lương thiện mà các trưởng bối yêu thích.

Vì vậy nàng ta vừa mở miệng, đã khiến mấy vị tiểu thư đang bới lông tìm vết im miệng, nhớ ra hôm nay là ngày Bình vương phủ tổ chức thọ yến, tuyệt đối không thể ăn nói thiếu suy nghĩ, đắc tội Bình vương phủ.

“Đã lâu không gặp, biểu muội ngày càng xinh đẹp động lòng người, vẫn suy nghĩ thấu đáo như mọi khi nhỉ.” Cổ Thánh Y khen ngợi Lâm Tư Hoài, cô không thích nhưng cũng không muốn kết thù với kiểu tiểu thư gia đình danh giá này.

Liếc sang Cổ Y Xán đang dựa vào người Hồng Khuyên, ánh mắt Cổ Thánh Y lạnh lẽo, nhưng nét mặt vẫn tỏ vẻ ân cần quan tâm.

“Y Xán bị kinh sợ, hẳn nên nghỉ ngơi một lát nhỉ? Ta thấy sắc mặt muội không ổn lắm, người biết chuyện thì nghĩ muội bị hoảng sợ do đạo tặc, người không rõ sự tình còn tưởng trưởng tỷ ta đây không chăm sóc tốt cho muội, tịnh dưỡng ở Trấn Nam vương phủ lâu như vậy mà sắc mặt vẫn không khá hơn, có phụ vương và mẫu thân ở đây, ta cũng không biết phải ăn nói với họ thế nào.”

Cổ Thánh Y lấy nhu chế cương, hạ bệ Cổ Y Xán , một thiếu nữ chưa xuất giá lại cứ ru rú trong nhà tân hôn của tỷ phu, danh tiếng có tốt thế nào cũng bị mang tiếng.

Thấy Cổ Y Xán định lên tiếng, Cổ Thánh Y thấp giọng than thở: “Để hôm nào rảnh rỗi, tỷ tỷ sẽ đến chùa xin một cái bùa bình an cho muội. Từ nhỏ đến lớn, sức khỏe muội luôn không tốt, nhưng cứ gặp phải những chuyện khiến muội kinh sợ, đúng là khiến tỷ tỷ khó xử.”

Một câu nói đã chỉ ra Cổ Y Xán có điều khuất tất, nhưng Cổ Thánh Y lại nói với giọng điệu quan tâm, mọi người dù nghi ngờ chuyện hôm nay có liên quan đến Cổ Y Xán , cũng không thể hỏi Cổ Thánh Y .

“Thánh Y!” Bình vương phi khẽ gọi, tỏ ý Cổ Thánh Y đừng nói nhiều, dù sao thì nói nhiều cũng sẽ thành nói hớ.

Hơn nữa Cổ Y Xán là con gái nuôi của Bình vương phủ, hành động của nàng ta ảnh hưởng đến mặt mũi của Bình vương phủ.

Cổ Thánh Y nhận ra nét mặt Bình vương phi thay đổi, khóe mắt liếc sang Cổ Y Xán đang giả vờ yếu đuối, nhếch miệng cười mỉa, cô dìu tay của Bình vương phi, an ủi: “Mẫu thân cũng không phải nhọc lòng, tất cả đã có phụ thân lo rồi. Hôm nay nữ nhi sẽ ở cạnh tổ mẫu và mẫu thân, nếu có tiện nhân dám xông đến, nữ nhi nhất định sẽ cố gắng che chắn cho hai người.”

“Được được được, Thánh Y của mẫu thân đã lớn rồi.” Bình vương phi hào hứng nói liền ba chữ được, dắt tay Cổ Thánh Y, nói: “Hôm nay cô mẫu của con cũng xuất kinh đến mừng thọ lão thái quân, còn không qua hành lễ đi.”

Cổ Thánh Y theo Bình vương phi đi về hướng chỗ ngồi của người chủ trì, trông thấy nữ tử mặc trang phục hoa lệ ngồi cạnh lão thái quân, cô mỉm cười tiến lên hành lễ.

Vị quý phi nương nương này là nữ tử duy nhất của Cổ gia nhập cung, tuy chỉ có một cô công chúa, nhưng được phong cấp bậc quý phi, được Hoàng thượng sủng ái hết mực.

Đáng mừng là, công chúa được gả cho lang quân như ý, sau đó đã theo phu quân rời khỏi kinh thành, tránh xa phủ công chúa để hưởng thụ thế giới hai người, xem như đây là Hoàng thượng phá lệ để bù đắp cho Cổ quý phi.

Cổ Thánh Y thừa biết vinh sủng chốn hậu cung khó tránh khỏi liên quan đến tranh đấu tiền triều, mà quý phi không chỉ mang thai một lần, nhưng chỉ có công chúa được nuôi dưỡng đến khi khôn lớn, có thể thấy chốn hậu cung âm hiểm cỡ nào.

“Cháu là Thánh Y, tham kiến cô cô.” Cổ Thánh Y khom người hành lễ, vì đang ở Bình vương phủ nên gọi bà ta là cô cô.

“Đều là người nhà, không cần câu nệ, ngồi đi.” Cổ quý phi nói với giọng điệu xa cách, có thể thấy bà ta không niềm nở với đứa cháu gái này.

“Cảm ơn cô mẫu,” Cổ Thánh Y giữ nguyên nét mặt, sau khi vấn an lão thái quân xong thì ngồi ngay ngắn ở vị trí theo cấp bậc của cô, không hề xun xoe bợ đỡ Cổ quý phi, ngược lại, vị Cổ quý phi kia thật hiếm thấy lại liếc nhìn cô, trong mắt có ý dò xét.

Chủ và khách đã đến đủ, thọ yến chính thức bắt đầu, bầu không khí vui vẻ khiến người ta tạm quên đi chuyện vừa xảy ra, chỉ thấy chủ và khách đang sung sướng tận hưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK