• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đi nấu thuốc trước đi, nơi này để ta.” Mặc Nhiễm trầm giọng nói, Lục Ngạn nghe vậy thì sững sờ, tuy nàng ta lo lắng cho Cổ Thánh Y, nhưng mệnh lệnh của Mặc Nhiễm cũng không thể làm trái.

Nghĩ tới đây, Lục Ngạn chỉ có thể đi nấu thuốc với tâm trạng đầy lo lắng.

Sự thật chứng minh nỗi lo lắng của Lục Ngạn là không cần thiết, Cổ Thánh Y hôn mê cả ngày, Mặc Nhiễm canh giữ bên giường cô một tấc cũng không rời suốt cả ngày.

“Vương gia, trời đã khuya rồi, người nên về nghỉ ngơi trước đi, chúng nô tì sẽ chăm sóc cho nương nương.” Lục Ngạn nhìn thấy bầu trời càng tối đen bèn tiến lên, khom lưng đứng sau Mặc Nhiễm nói.

Mặc Nhiễm nghe vậy mới ngước mắt lên, sau đó nhìn thấy bên ngoài đã tối mịt, hắn lại nhìn Cổ Thánh Y vẫn đang hôn mê, tim hắn bỗng thắt chặt.

“Không sao, ngươi ra ngoài đi, nơi này có ta là đủ rồi.” Mặc Nhiễm trầm giọng nói với Lục Ngạn, Lục Ngạn nghe thế cũng không cố chấp, nhìn Cổ Thánh Y không có gì đáng ngại rồi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y .

Cho đến khi tất cả mọi người ra ngoài hết, Mặc Nhiễm mới chậm rãi nhìn sang Cổ Thánh Y.

Môi không son mà đỏ, lông mày không vẽ mà mảnh, da trắng hơn tuyết, tóc đen như mực, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như thế, cô nương thích đi theo sau lưng hắn, cười si ngốc giờ đây đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Thật ra nếu không phải cô một lòng muốn gả cho hắn, một mực bám lấy hắn, đi theo hắn, nhất quyết không đồng ý Cổ Y Xán vào cửa để thực hiện ý nguyện của mẫu thân, hắn cũng sẽ không chán ghét cô như vậy.

Nhưng cô nương trước mắt này dường như đã âm thầm thay đổi, cô không còn đuổi theo sau lưng hắn, không còn yêu hắn nữa...

Nghĩ tới đây, trong lòng Mặc Nhiễm rung động, một cảm giác kỳ lạ xông thẳng lên lòng hắn.

Mặc Nhiễm bất giác vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Cổ Thánh Y, khi đầu ngón tay chạm tới gò má cô, không hiểu sao Mặc Nhiễm lại cảm thấy lòng mình khẽ run, sự rung động này khiến hắn đột nhiên hơi lúng túng.

“Mặc Nhiễm ca ca!” Mặc Nhiễm đang ngây người thì bỗng nghe thấy người đang hôn mê lớn tiếng gọi mình.

Mặc Nhiễm nhíu mày, sau đó nhìn thấy đôi tay Cổ Thánh Y quơ giữa không trung như đang muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại chẳng nắm được gì.

“Mặc Nhiễm ca ca, cứu muội với!” Cổ Thánh Y hét to lên, giọng nói véo von thường ngày giờ đây lại có cảm giác thê lương tuyệt vọng.

Mặc Nhiễm không khỏi chau mày, đã lâu rồi hắn chưa được nghe Cổ Thánh Y gọi hắn kiểu này.

Cổ Thánh Y nằm trên giường, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, muốn mở mắt nhưng lại không được.

Cô đột nhiên cảm thấy xung quanh mình toàn là nước hồ lạnh lẽo, tràn vào người cô từ bốn phương tám hướng.

Cách đó không xa, Cổ Y Xán cũng đang giãy giụa trong nước, Cổ Thánh Y nhìn Mặc Nhiễm đứng bên bờ hồ, vô cùng lo lắng thét gào.

Nhưng cuối cùng Mặc Nhiễm vẫn chọn cứu Cổ Y Xán, mặc dù tay Cổ Thánh Y ở gần hắn hơn.

Giấc mơ này quá chân thật, Cổ Thánh Y có thể cảm nhận được rõ cơn đau không tên trong lòng, cảm giác này như muốn xé rách cô ra.

Ở trong mơ, Cổ Thánh Y cứ thế trơ mắt nhìn Mặc Nhiễm bế Cổ Y Xán khóc như mưa vội vã đi xa, còn cô đã suýt mất mạng trong lần rơi xuống nước đó.

“Mặc Nhiễm ca ca, cứu muội! Cứu muội với!”

Tay Cổ Thánh Y quơ qua quơ lại giữa không trung, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt vào nhau, Mặc Nhiễm vội vàng nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, huynh sẽ luôn ở bên cạnh muội, dù muội có gặp nguy hiểm gì, huynh cũng sẽ cứu muội, bảo vệ muội.”

“Đừng mà! Đừng mà!” Cổ Thánh Y hất tay Mặc Nhiễm ra rồi chợt mở bừng mắt, ngồi thẳng dậy.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Thấy Cổ Thánh Y đột nhiên ngồi dậy, Mặc Nhiễm vội hỏi.

Cổ Thánh Y nghe thấy tiếng nói bèn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt hàm chứa lo lắng của Mặc Nhiễm.

Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, Cổ Thánh Y phẫn nộ không có chỗ trút.

Mặc dù người trải qua những việc đó không phải cô, nhưng nghĩ tới trước đây Cổ Thánh Y phải chịu nhiều ấm ức ở chỗ Mặc Nhiễm, cô lại cảm thấy vô cùng tức giận muốn trút ra ngoài.

“Mặc Nhiễm, tên khốn nhà ngươi!” Cổ Thánh Y nhìn Mặc Nhiễm rồi nghiến răng mắng.

Mặc Nhiễm sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.

“Ngươi mơ thấy ác mộng phải không?” Nể tình cô là người bệnh, Mặc Nhiễm cũng không định truy cứu câu mắng giận dữ không đầu không đuôi của Cổ Thánh Y, mà trầm giọng hỏi.

“Mặc Nhiễm, tên khốn nhà ngươi, ngươi không xứng để Cổ Thánh Y ta trả giá mọi thứ! Từ nay về sau, ta sẽ không tiếp tục yêu ngươi nữa, cũng sẽ không tiếp tục tìm đủ mọi cách đi theo ngươi. Ta sẽ rời xa ngươi, tìm một người yêu ta, ngươi đã hoàn toàn đánh mất ta!”

Cổ Thánh Y mơ màng chỉ vào Mặc Nhiễm mắng một trận, sau khi nói xong những lời này, cô mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mặt Mặc Nhiễm đã tối sầm lại, nữ nhân không có lương tâm này, nếu không phải nể tình cô còn đang ốm, Mặc Nhiễm hắn nhất định sẽ khiến cô gánh chịu hậu quả!

“Đêm nay tha cho ngươi đấy, đợi khi nào ngươi khỏe lại bản vương sẽ tìm ngươi tính sổ!” Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Thánh Y nhưng lại không dám mạnh tay.

Tuy Mặc Nhiễm tức giận, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng mặt Cổ Thánh Y còn mềm mại hơn hắn tưởng tượng, khiến hắn có cảm giác lưu luyến không muốn buông tay.

Cổ Thánh Y không chút khách khí hất tay Mặc Nhiễm ra, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình càng lúc càng mơ hồ, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhiễm cũng dần dần mờ đi, cuối cùng mắt tối sầm ngất xỉu.

Mặc Nhiễm nặng nề thở dài một hơi, sau đó cẩn thận đắp chăn lại cho cô.

“Cứu nàng ta?” Mặc Nhiễm không nhịn được lẩm bẩm, một chuyện bỗng hiện lên trong đầu.

Năm mười tuổi, Cổ Thánh Y đang chơi đùa với Cổ Y Xán thì cả hai đều rơi xuống nước, lúc đó Cổ Thánh Y cũng gào thét kêu Mặc Nhiễm cứu như thế.

Nhưng cuối cùng Mặc Nhiễm vẫn chọn cứu Cổ Y Xán.

Lần rơi xuống nước đó đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với Cổ Thánh Y, đó cũng là lần duy nhất Mặc Nhiễm cảm thấy áy náy với Cổ Thánh Y.

Chắc hẳn khi nãy Cổ Thánh Y đã mơ thấy chuyện đó.

Bóng đêm vắng lặng, Cổ Thánh Y ngủ say, Mặc Nhiễm thấy cô không sao thì cũng dựa vào mép giường say giấc nồng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Ngạn vào phòng thì phát hiện Mặc Nhiễm đang dựa vào mép giường ngủ, nàng ta không khỏi kinh ngạc, vội vàng đi tới nhẹ nhàng đánh thức hắn.

Mặc Nhiễm tỉnh lại day đầu đau nhức, thấy Cổ Thánh Y còn ngủ thì vô thức đưa tay đặt lên trán cô.

“Vương phi đã hạ sốt, để nàng ấy nghỉ ngơi, không được làm ồn đánh thức nàng ấy. Bản vương đi trước đây.” Thấy Cổ Thánh Y đã hạ sốt, lúc này Mặc Nhiễm mới yên tâm, thời gian vào triều đã sắp tới, hắn không chậm trễ nữa, dặn dò vài câu rồi bước nhanh rời đi.

Trong Nghê Thường các, Cổ Y Xán vừa mới biết tin Mặc Nhiễm ở lại Tĩnh Tư viên cả đêm, cơn giận trong lòng càng lớn hơn nữa.

Nhưng nàng ta lại không thể làm được gì, chung quy thân phận của nàng ta bây giờ mới là danh không chính, ngôn không thuận, thực tế không thể kiểm soát suy nghĩ của Mặc Nhiễm.

“Tiểu thư, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sớm muộn gì Cổ Thánh Y cũng sẽ leo lên đầu chúng ta ngồi.” Hồng Khuyên nhẹ giọng nói.

Cổ Y Xán cau mày, ngay cả Hồng Khuyên cũng có thể nhìn ra đạo lý này, làm sao Cổ Y Xán nàng ta có thể không nghĩ ra được?

Bây giờ thái độ của Mặc Nhiễm với Cổ Thánh Y đang ngày càng tốt hơn, như Hồng Khuyên đã nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ trong vương phủ sẽ không còn đất đặt chân cho Cổ Y Xán nữa.

“Hồng Khuyên, ngươi đi chuẩn bị...” Một lúc lâu sau, Cổ Y Xán mới ghé vào tai Hồng Khuyên nhỏ giọng căn dặn.

Hồng Khuyên nghe xong thì gật đầu, sau đó nhanh chóng đi chuẩn bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK