“Vương gia, ngươi coi cho kỹ đây.” Đôi môi mỏng đỏ tươi của Cổ Thánh Y thốt ra một câu yếu ớt.
Không đợi hai người Mặc Nhiễm và Cổ Y Xán kịp phản ứng, Cổ Thánh Y đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt Cổ Y Xán .
Hai người Mặc Nhiễm thấy vậy hoàn toàn choáng váng, Cổ Y Xán đang ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình, trong lúc nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.
"Vương gia, Vương phi ta như thế này mới gọi là đánh nàng ta. Ngươi thấy rõ rồi chứ? Còn muội muội, sau này đừng bịa đặt những lời như vậy nữa, nếu không tỷ tỷ ta đây đành phải tốn sức, biến những lời nói dối của ngươi thành sự thật đấy." Cổ Thánh Y nhìn hai người kia đã hoàn toàn đờ người rồi lạnh lùng nói.
Mặc Nhiễm thở một hơi, cũng bình tĩnh lại.
“Cổ Thánh Y, ngươi thật sự coi trời bằng vung phải không?” Mặc Nhiễm nghiến răng kéo Cổ Thánh Y lại, lúc này hắn giống như một con dã thú có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nhìn chằm chằm vào Cổ Thánh Y.
“Đây là cái giá phải trả cho việc tùy tiện vu cáo hãm hại ta! Mặc Nhiễm, ngươi đừng nghĩ rằng Cổ Thánh Y ta là kẻ dễ bắt nạt!” Cổ Thánh Y chịu đựng cơn đau trên cơ thể, không yếu thế mà đáp trả lại.
"Vương gia nguôi giận. Là do Xán Nhi không tốt nên mới khiến cho tỷ tỷ tức giận. Ngày mai Xán Nhi sẽ dọn về An Bình Vương phủ, tuyệt đối sẽ không làm tỷ tỷ thấy chướng mắt nữa, Vương gia đừng vì Xán Nhi mà nổi giận với tỷ tỷ.” Cổ Y Xán quỳ xuống, khàn giọng nói.
Mặc dù trong lòng Cổ Y Xán vô cùng hận Cổ Thánh Y vì đã đánh mình, nhưng bây giờ là cơ hội tốt nhất để khiến cho Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y trở mặt với nhau.
Nói không chừng Mặc Nhiễm trong cơn tức giận sẽ hòa ly với Cổ Thánh Y, đợi đến lúc đó Cổ Y Xán nàng cũng được xem là chấm dứt mọi chuyện rồi.
"Nhìn xem, e rằng con hát xuất sắc nhất trong Vương Thành cũng không diễn tốt bằng muội muội ta nữa đấy." Cổ Thánh Y thấy vậy khẽ nhếch miệng. Mánh khóe này của Cổ Y Xán cũng chỉ có thể lừa được Mặc Nhiễm.
“Cổ Thánh Y, ngươi đừng ăn hiếp người quá đáng!” Mặc Nhiễm nhìn thấy Cổ Y Xán đã ăn nói khép nép như vậy mà vẫn bị Cổ Thánh Y cười nhạo, không thể xem như không thấy.
Đưa tay lên tát một bạt tai vào mặt Cổ Thánh Y.
“Ức hiếp người quá đáng chính là Mặc Nhiễm ngươi đấy!” Cổ Thánh Y đột nhiên chặn tay Mặc Nhiễm lại, hai người cứ như vậy mà giằng co.
Những nha hoàn xung quanh làm sao thấy qua trận chiến như vậy, toàn bộ đều quỳ xuống đất, không dám thốt ra một tiếng.
"Mặc Nhiễm, ngươi đưa muội muội ta vào Vương phủ ngay trước mặt ta, còn dám triền miên lưu luyến trước mặt ta, hết lần này tới lần khác vì nàng ta mà ra tay với ta. Ngươi cho rằng Cổ Thánh Y ta là loại người gì? Ta là An Bình quận chúa, là Vương Phi Trấn Nam do chính Hoàng thượng tự mình ban hôn! Ngươi biết người bên ngoài nói gì về ta, nha hoàn trong phủ khinh thường ta như thế nào không!"
Cổ Thánh Y vô cùng tức giận, chẳng qua là tức giận cho Cổ Thánh Y đã chết.
Mặc Nhiễm cau mày nhìn sắc mặt nữ nhân trước mặt tái nhợt, mặt đầy nước mắt nhưng lại vô cùng kiên cường, trong lòng không khỏi đau xót.
"Mặc Nhiễm, ngươi bẩm báo với Phụ hoàng, chúng ta hòa ly đi. Nói thật, ta không muốn ở trong Vương phủ này một giờ khắc nào nữa.”
Cổ Thánh Y buông tay Mặc Nhiễm ra, yếu ớt nói.
Cô không còn đủ sức để giằng co, cô không muốn phí cả cuộc đời của mình cho Mặc Nhiễm nữa.
"Cổ Thánh Y, ngươi đừng hòng! Năm đó, ngươi không chừa thủ đoạn nào để gả vào đây, có nghĩ tới ngày hôm nay không.”
Khi Mặc Nhiễm nghe thấy hai từ hòa ly từ trong miệng cô, trái tim đột nhiên đau như kim châm.
Hắn không khống chế được mà nói ra câu này.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi ở đây mà suy nghĩ lỗi lầm của mình đi.” Mặc Nhiễm thở một hơi, nói với Cổ Thánh Y.
Sau đó hắn dẫn Cổ Y Xán đang khóc như mưa bỏ đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Mặc Nhiễm hoàn toàn biến mất, Cổ Thánh Y dường như mất hết sức lực, toàn thân giống như một con bướm bị gãy cánh đột nhiên ngã xuống đất.
"Tiểu thư! Trời ơi, Lý ma ma, mau đi mời đại phu tới đây!" Nhìn thấy Cổ Thánh Y sắp ngất đi, Lục Ngạn vội ôm lấy thân thể của Cổ Thánh Y và hét lên.
Kỷ Đạt còn chưa đi xa nghe thấy động tĩnh vội vàng quay lại thì thấy trong Tĩnh Tư Viên đã loạn hết lên.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Kỷ Đạt cau mày khi nhìn bộ dạng yếu ớt của Cổ Thánh Y.
Lúc nãy ở ngoài cửa hắn đã cảm thấy Cổ Thánh Y có gì đó không ổn rồi, hiện giờ nhìn thấy tình hình bên trong thì quả nhiên đã xảy ra chuyện.
"Đêm ám sát đó, tiểu thư nhà ta bị thương. Sáng nay nhị tiểu thư cố ý đến gây chuyện, thương thế của tiểu thư càng thêm nặng. Vừa rồi Vương gia lại tới đây làm loạn như vậy, tiểu thư không chống đỡ được nữa! ” Lục Ngạn khóc như mưa.
Kỷ Đạt nghe vậy thì kinh hãi, bây giờ không quan tâm đến chuyện nam nữ gì nữa, vén y phục của Cổ Thánh Y lên, sau khi nhìn thấy vết thương của cô, hắn ta càng hoảng sợ hơn.
Cánh tay trái hiện tại đang chảy máu, ở nơi đó còn lộ ra thịt, trên tấm vải trắng máu thịt lẫn lộn, vừa đập vào mắt mà phát hoảng.
“Thật ẩu tả, vết thương nghiêm trọng như vậy, sao ngươi không nói ra!” Kỷ Đạt càng lo lắng khi nhìn thấy vậy, nhanh chóng ra lệnh cho Lục Ngạn và Bạch Yến đỡ Cổ Thánh Y nằm lên trên giường.
"Tiểu thư không cho nô tỳ bọn ta nói. Hơn nữa chuyện vừa nãy, Kỷ phó tướng không phải không nhìn thấy. Tiểu thư nhà ta đâu có thể lộ ra chút yếu đuối được!" Nước mắt của Lục Ngạn vỡ vụn, không nhịn được mà rơi xuống.
Lúc này, Cổ Thánh Y đã hoàn toàn bất tỉnh.
"Đại phu đâu? Sao còn chưa tới đây!" Kỷ Đạt hiện tại không quản được nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến việc kêu đại phu đến chữa trị vết thương cho Cổ Thánh Y.
Lần trước Cổ Thánh Y hạ thuốc Mặc Nhiễm, bị Mặc Nhiễm đánh gần chết, bây giờ thương thế lại trở nên nặng hơn.
Cho dù một người đàn ông to lớn như hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi, thân thể yếu ớt của Cổ Thánh Y làm sao có thể chống đỡ được.
“Kỷ phó tướng quân, ngoài cửa bị Vương gia phái binh lính canh giữ, lão nô không được phép ra ngoài.” Lý ma ma nghe vậy vội vàng chạy vào, cau mày nói.
Lúc nãy khi Mặc Nhiễm vừa rời đi, hắn đã cố ý ra lệnh cho binh lính ngoài cửa không được cho phép người ở Tĩnh Tư Viên ra ngoài, cũng không cho ai vào, huống chi là gọi đại phu cho Cổ Thánh Y.
“Để ta đi!” Kỷ Đạt nghe vậy thì cau mày: “Chăm sóc tốt cho Vương phi của các ngươi!” Kỷ Đạt sau khi nói xong thì rời đi, lại bị Lục Ngạn ở phía sau gọi lại.
"Kỷ phó tướng, tiểu thư chúng ta thà sống trong đau đớn còn hơn để cho Vương gia biết chuyện mình bị thương. Tính tình của tiểu thư kiên cường, nên ta cũng mong Kỷ phó tướng đừng nói cho Vương gia biết chuyện này." Lục Ngạn nghĩ đến lời dặn dò trước đây của Cổ Thánh Y, vội vàng khẩn cầu hắn ta.
Kỷ Đạt nghe vậy thở dài nặng nề, sau đó quay người và sải bước ra ngoài.
Không ngờ, hắn ta vừa bước tới cửa đã bị mấy người chặn trước cửa gọi lại.
"Kỷ phó tướng, thuộc hạ được lệnh phải canh giữ Tĩnh Tư Viên. Ngài sau này tốt hơn hết là đừng ra vào Tĩnh Tư Viên.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK