• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu thật sự có thể trở thành người của Vương gia, đừng nói là trắc phòng, chính là không danh không phận nàng ta cũng quyết không quan tâm. Lâm Tư Hoài không tự chủ nhìn về phía Cổ Thánh Y một cái, chỉ thấy tay cô quạt quạt tròn ngồi thẳng nói chuyện phiếm với Tạ Hy Ninh, cho dù là Cổ Y Xán hay Cổ Phù Giao, đối với tất cả vừa rồi xảy ra đều không thể lọt vào mắt cô.

Lâm Tư Hoài nghĩ với tính cách lãnh đạm thờ ơ như Cổ Thánh Y, coi như ngày sau nàng ta thật sự vào vương phủ, sợ rằng cô cũng không tìm phiền toái cho nàng ta, nhưng nếu là Cổ Y Xán thì sao? Trong đầu Lâm Tư Hoài nổi lên suy nghĩ, trong lòng cũng bắt đầu không ngừng cân nhắc.

Tốc độ của Mặc Nhiễm cực nhanh, không lâu lắm đã thay xong quần áo đi vào, Cổ Thánh Y theo bản năng ngẩng đầu nhìn thêm hai lần, cô không thể không thừa nhận Mặc Nhiễm có bề ngoài rất tốt, cả người huyền bào màu đen huyền làm cho hắn cao quý bức người, ngũ quan rõ ràng, phong độ vương giả bẩm sinh đã có, may mắn hắn một lòng giúp đỡ Thái tử, không có lòng dạ nào với quyền vị, nếu không chỉ sợ cuộc chiến thái tử sẽ kịch liệt hơn nhiều.

Lâm Tư Hoài hoàn toàn thất thần, trong nháy mắt thế giới của nàng ta giống như trời đất quay cuồng, tất cả chung quanh đều không còn tồn tại, trong thế giới của nàng ta chỉ còn lại nàng ta và Mặc Nhiễm.

Ánh mắt nóng bỏng này cuối cùng lại chọc giận Cổ Y Xán, ánh mắt của Cổ Y Xán giống như gió lạnh đầu mùa xuân từ trên biển thổi tới, làm cho người ta run lẩy bẩy, nhiệt tình của Lâm Tư Hoài lập tức bị tắt ngóm, không người chú ý tới, trong mắt nàng ta rũ xuống có nồng đậm không cam lòng bao nhiêu.

Mặc Nhiễm nhìn cả đám đứng rải rác, thanh củi khô trong lòng lập tức hừng hực đốt lên. Hắn gầm nhẹ tức giận hỏi: "Ai có thể nói cho ta rốt cuộc vừa rồi chuyện gì xảy ra? Sao Tam tiểu thư lại rơi vào xuống nước?"

Mặc Nhiễm tuy nói là hỏi như vậy, nhưng một đôi mắt lại nhìn thẳng lên người Cổ Thánh Y, giống như đang đợi cô cho hắn một lời giải thích.

Nhưng Cổ Thánh Y còn không chờ mở miệng, Cổ Phù Giao lại vừa lăn vừa bò lên trước, nàng ta nước mắt giàn giụa nói: "Vương gia, Phù Giao cầu người đối xử tử tế với tỷ tỷ. Phù Giao biết trong lòng Vương gia là giang sơn xã tắc, nhưng tỷ tỷ cũng là người cưới hỏi đàng hoàng, Vương phi đại kiệu tám người khiêng cưới vào! Phù Giao cầu ngài đừng lạnh nhạt với tỷ tỷ!"

Cổ Thánh Y như cũ nhàn nhã tự tại phe phẩy quạt tròn trong tay, nhưng đôi mắt lại nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Cổ Phù Giao. Cô muốn nhìn một chút thái độ khác thường Cổ Phù Giao đến cuối cùng muốn hát cái trò gì.

Mặc Nhiễm nghe vậy trong lòng tự nhiên không vui, hắn không nghĩ tới Cổ Thánh Y lại ở trước mặt muội muội trong nhà nói về hắn. Chuyện cá nhân của hai người bọn họ cho dù thế nào cũng không nên mở rộng đến người của hai vương phủ.

"Lời này của ngươi là nói từ đâu?" Mặc dù Mặc Nhiễm hỏi Cổ Phù Giao, nhưng người nhìn trong mắt rõ ràng chính là Cổ Thánh Y, nói bóng gió rõ ràng chính là đang chỉ trích Cổ Thánh Y ở bên ngoài nói không phải là hắn.

Cổ Thánh Y giả bộ không hiểu, chẳng qua là lẳng lặng chờ Cổ Phù Giao này diễn kịch tiếp thế nào.

"Vương gia, nếu ngài đối tốt với tỷ tỷ, sao tỷ tỷ sẽ muốn dùng cách tự vẫn để đổi lấy sự quan tâm của người, vừa nếu không phải Phù Giao đánh cược mạng sống đi ngăn cản tỷ tỷ, chỉ sợ người vừa rồi rơi xuống chính là tỷ tỷ! Vương gia, nghiệp lớn đương nhiên nặng như Thái Sơn, nhưng tâm tư của tỷ tỷ cũng không thể lừa dối, Vương gia , người không cần để ý được cái này mất cái kia a!"

"Ngươi im miệng, Tam muội, sao ngươi lại biết nội tình trong này? Vương gia chưa từng lạnh nhạt tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại quyết tâm muốn tự vận! Ai! Ngươi thật là hiểu lầm Vương gia rồi!"

Cổ Y Xán lập tức nhảy ra, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Cổ Phù Giao .

Thấy một màn này Cổ Thánh Y thật không khỏi chặc lưỡi hít hà, đều nói là đàn bà lòng kim dưới đáy biển, hôm nay cô cũng hoàn toàn thấy được. Một lời này của Cổ Y Xán chẳng những biểu hiện nàng ta một lòng một dạ che chở Mặc Nhiễm, rất sợ Mặc Nhiễm bị người ngoài hiểu lầm, lại lộ ra trong này đều là cô ở trong cản trở, cô cố ý nhảy vào ao hoa sen để lấy được sự thương tiếc của Mặc Nhiễm.

Nếu như cô không đoán sai, như vậy tiếp theo Cổ Y Xán sẽ cố ý dẫn chuyện này tới lần trước, nàng ta muốn dùng lại mánh khóe cũ!

"Cái gì? Nhị tỷ tỷ, ta biết ngươi một lòng che chở Vương gia ? Nhưng ngươi sao có thể hắt nước bẩn lên người đại tỷ chứ? Đại tỷ bởi vì Vương gia lạnh nhạt, vừa rồi muốn nhảy vào hồ sen, ngươi không phải là không nhìn thấy! Nhị tỷ tỷ!"

Dáng vẻ Cổ Phù Giao này khóc lóc kể lể dường như làm cho Cổ Thánh Y cho là nàng ta thật lòng đối tốt với cô, kỹ thuật diễn này nếu là đến hiện đại, thế nào cũng có thể lăn lộn được danh ảnh hậu.

Cổ Y Xán tức giận đến giậm chân, tay lại chỉ vào mũi Cổ Phù Giao, sau đó vừa tức vừa gấp nói: "Ngươi nói ngươi, sao lại không hiểu! Cuối cùng ngươi để ta nói thế nào, ngươi mới có thể hiểu chứ?"

Cổ Y Xán vừa nói ngực vừa phập phồng dữ dội, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút, Hồng Khuyên vội vàng đỡ lấy, tức giận nói với Cổ Phù Giao: "Tam tiểu thư, tiểu thư không nói, vậy nô tỳ nói câu không nên nói, chuyện này không oán được Vương gia, là Vương phi trước đó đã thiết kế xong, muốn tự mình nhảy vào ao, hôm nay tiểu thư không phải cứu nàng, ngược lại là làm hại kế hoạch của Vương phi không thể thực hiện!"

"Cái... Cái gì..." Cổ Phù Giao lập tức ngồi dưới đất, đáy mắt nhất thời hy vọng hoàn toàn không có, cả người chìm vào bi thương.

Gương mặt của Mặc Nhiễm đã sắp như ngày mưa tháng bảy, cả khuôn mặt mây đen giăng đầy, đen không nói lên lời. Cổ Y Xán cũng đúng lúc thêm cây củi cuối cùng, con mắt nàng ta đảo một vòng, người ngã về phía sau, lại ngoài dự đoán của mọi người bị Mặc Nhiễm vững vàng tiếp lấy.

"Xán Nhi, không sao chứ?"

"Không sao! Không sao! Chàng mau bận chuyện của chàng đi, phiền nhiễu trong nội trạch không thích hợp với chàng..."

Thấy ân cần trên mặt Cổ Y Xán không giống giả vờ, trong lòng Mặc Nhiễm ân cần và lo lắng càng giống như măng mùa xuân sau cơn mưa, nhanh chóng mọc lên.

Trên mặt Mặc Nhiễm một chút biểu cảm cũng không có, chỉ có hai hàng lông mày sắc như kiếm khắc mơ hồ nối thành một đường.

Hắn mím môi thật chặt, nửa dò xét nửa nghiêm túc hỏi Cổ Thánh Y: "Ngươi cũng không có gì để nói sao?"

"Ao hoa sen nhảy một lần còn chưa đủ? Cứ phải nhảy vào hai lần sao? Nếu ngươi thật muốn có được sự quan tâm và thương yêu của ta, không cần dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này! Ta thật không nghĩ tới ngươi vậy mà sẽ dùng lại chiêu cũ, muốn nhảy vào hồ sen lần nữa, ngươi cho là ta sẽ còn giống như lần trước chăm sóc ngươi sao? Không thể nào!"

Cổ Thánh Y cũng không quan tâm Mặc Nhiễm, lại đi thẳng tới bên cạnh Cổ Phù Giao, cô dùng quạt tròn trong tay nghiền ngẫm nhấc cằm Cổ Phù Giao lên, sau đó hết sức kiêu ngạo lại tự hào nói: "Muội muội ngoan của ta, ta nói ngươi sao vài ngày lại chạy tới rạp hát, hóa ra là đi bái sư học nghệ! Nếu không ta còn thật không biết cả người đều đang diễn của ngươi từ đâu tới?"

Cổ Phù Giao mặt đầy mờ mịt và tội nghiệp, trong ánh mắt sáng ngời toát ra vẻ hoảng sợ, chỉ biết là ngốc lăng nói: "Đại tỷ, rốt cuộc lời này của tỷ là ý gì? Ta diễn kịch lúc nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK