Cho dù trong lòng Cổ Y Xán đang vô cùng tức giận thì nàng ta cũng không thể cư xử không đúng mực trước mặt Mặc Nhiễm được.
Nhưng khi Cổ Y Xán rũ mắt xuống, nàng ta lại biến thành bộ dạng đáng thương, dịu dàng như nước.
Chỉ thấy Cổ Y Xán mang theo vẻ mặt đầy áy náy, đưa mắt nhìn chằm chằm Cổ Thánh Y, nói: “Tỷ tỷ, mong tỷ đừng để bụng, bởi vì trước đây chỉ có ta và Vương gia nên ta mới sai phía nhà bếp chuẩn bị đồ ăn theo khẩu vị của mình, nào ngờ tỷ tỷ lại kiêng kỵ, mong tỷ tỷ tha lỗi cho ta!”
Câu nói này của Cổ Y Xán đầy khiêu khích, nhưng Cổ Thánh Y lại không quan tâm.
Cô lười biếng cúi thấp đầu, nhìn bát canh trong tay. Đầu ngón tay giống như được gọt giũa tinh xảo nhẹ nhàng nắm lấy thìa canh, không ngừng khuấy nước canh trong bát.
Thìa canh và bát sứ va chạm với nhau, phát ra tiếng kêu thanh thúy, nước canh đậm đà lăn tăn, cọ xát trong bát.
Cổ Thánh Y giống như nhìn đến si mê, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng lên.
Cổ Y Xán mím môi, đáy mắt nổi lên một tầng sương mù, nàng ta quay đầu yếu ớt nhìn Mặc Nhiễm.
Nhưng Mặc Nhiễm lại chỉ im lặng ăn thức ăn trong bát của mình. Sống lưng Cổ Y Xán lập tức cứng đờ, nàng ta đứng thẳng vai, tức đến nỗi hận không thể ngay lập tức trút giận lên người Cổ Thánh Y .
“Vương gia, chàng ăn củ sen này đi, đây là món bình thường chàng thích ăn nhất, hôm nay nhà bếp cũng chuẩn bị món này.” Cổ Y Xán thành thạo gắp thức ăn cho Mặc Nhiễm, nàng ta không tin Cổ Thánh Y có thể giả bộ mãi được. Nàng ta chắc chắn sẽ vạch trần thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này của Cổ Thánh Y trước mặt Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Cổ Thánh Y, đáy mắt mơ hồ hiện lên tia lo lắng, hắn sợ Cổ Thánh Y sẽ cảm thấy thất vọng.
Nhưng ngay đến cả sắc mặt Cổ Thánh Y cũng không thay đổi, cô vẫn đều đặn đưa thức ăn vào miệng.
Mặc Nhiễm giống như tùy ý gắp thức ăn, nhìn hướng tay của hắn, rõ ràng là muốn đặt thức ăn vào bát Cổ Thánh Y.
Cổ Y Xán thấy vậy lập tức bỏ đũa xuống, nhận lấy khăn tay Hồng Khuyên đưa đến rồi vội vàng lau miệng, sau đó tức giận nói: “Vương gia, Y Xán ăn no rồi, ta xin phép quay về trước, Vương gia và tỷ tỷ cứ ăn tự nhiên.”
Sau đó, còn chưa đợi Mặc Nhiễm phản ứng lại, Cổ Y Xán đã đứng dậy đi ra ngoài.
“Ôi, Vương gia nên đuổi theo…” Cổ Thánh Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Cổ Y Xán, châm biếm nói.
“Nếu ta đuổi theo thật thì nàng sẽ cảm thấy thế nào?” Mặc Nhiễm mang theo tia hi vọng, hỏi dò.
“Cảm thấy thế nào ư? Ăn no rồi quay về thôi, còn có thể thế nào nữa?” Cổ Thánh Y hỏi lại.
Mặc Nhiễm không khỏi nhíu mày, trong lòng âm thầm trách mắng Cổ Thánh Y là người vô cảm, hắn lập tức ném bỏ đũa rồi đứng dậy rời đi.
Cổ Thánh Y nhìn bộ dạng này của Mặc Nhiễm thì cảm thấy khó hiểu, bĩu môi, nói: “Còn giả vờ không quan tâm? Chẳng phải là vẫn đuổi theo hay sao? Chẳng nghe ra thế nào cả!”
Dù sao bữa sáng cũng đã bị Cổ Thánh Y phá hỏng rồi, Cổ Y Xán bèn bưng canh gà đi vào phòng sách của Mặc Nhiễm.
Thấy Mặc Nhiễm cúi đầu viết sách, Cổ Y Xán vội vàng bưng canh qua đó, đồng thời nói: “Mấy ngày gần đây, Vương gia hẳn là đã lao tâm tổn phí vì chuyện trong cung và trong phủ rồi, ta nấu bát canh gà cho Vương gia. Nghe nói ban nãy Vương gia lấy rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi hay từ nhà kho tặng cho tỷ tỷ, Y Xán nghe xong cũng cảm thấy vui thay cho tỷ tỷ và Vương gia.”
“Trước đây Bản vương không quan tâm nhiều đến Vương phi, vả lại Vương phi cũng đang bị thương, Bản vương lo lắng cho nàng ấy cũng là chuyện nên làm. Nếu không, bên ngoài lại tung tin đồn không đúng, nói Bản vương chỉ cưng chiều nàng, lạnh lùng với vợ mình, như vậy không hay lắm.” Mặc Nhiễm nghe ra ý của Cổ Y Xán, bèn nắm tay nàng ta, nhẹ nhàng an ủi. Nhưng khi nói đến tin đồn, ánh mắt của Mặc Nhiễm vẫn luôn rơi trên người Cổ Y Xán, khiến nàng ta phải hoảng hốt.
“Vương gia thật rộng lượng.” Cổ Y Xán cố gắng bình ổn cảm xúc, miễn cưỡng mỉm cười với Mặc Nhiễm.
“Thôi bỏ đi, nàng cũng đừng nghĩ nhiều như thế. Bản vương quan tâm nàng ấy chỉ vì không muốn nàng ấy chết trong phủ của ta mà thôi. Dù sao nàng ấy cũng là viên ngọc sáng của Bình Vương, cũng là Trấn Nam Vương Phi được phụ hoàng khâm định, nếu nàng ấy thật sự xảy ra chuyện gì, Bản vương cũng khó thoát tội.” Mặc Nhiễm thấy Cổ Y Xán nhíu mày thì trong lòng không nỡ, lập tức mềm giọng dỗ dành nàng ta.
Cổ Y Xán nghe xong những lời này, tâm trạng mới tốt hơn một chút, nàng ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ với Mặc Nhiễm, không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa.
Chớp mắt một cái đã là mấy ngày sau, bởi vì khoảng thời gian này Mặc Nhiễm luôn thể hiện sự quan tâm với Cổ Thánh Y nên đám người hầu trong phủ cũng không dám khinh thường Cổ Thánh Y nữa. Mỗi ngày họ đều hầu hạ, chăm sóc cho Cổ Thánh Y thật chu đáo, ngược lại Cổ Thánh Y cũng bớt lo lắng hơn.
“Tiểu thư, Tam tiểu thư và Biểu tiểu thư đến.” Ngày này, Cổ Thánh Y đang chuyên tâm nghiên cứu sách y cổ trong sân thì thấy Lục Ngạn hớt hả chạy vào, giọng điệu lo lắng, nói.
Cổ Thánh Y nghe xong lập tức đặt sách y trong tay xuống, lục lọi ký ức về hai người này trong đầu.
Cổ Phù Giao – Tam tiểu thư nhà họ Cổ , là con gái của Trắc Phi Lâm Thị.
Nàng ta là một người hung hăng ngang ngược, từ nhỏ đã đố kỵ với thân phận con gái trưởng và An Bình Công chúa do Hoàng thượng phong tặng của Cổ Thánh Y .
Trước đây ở nhà họ Cổ, Cổ Phù Giao rất hay bắt nạt Cổ Thánh Y .
Lâm Tư Hoài - cháu gái đích tôn của phía nhà ngoại Trắc Phi Lâm Thị, bề ngoài trông rất nhút nhát, yếu đuối, nhưng nàng ta lại là người có nhiều thủ đoạn và tâm cơ nhất.
Trong một lần vô tình được Mặc Nhiễm cứu, từ đó trong lòng đã âm thầm ngưỡng mộ hắn. Trước đây, rất nhiều lần nàng ta đã lợi dụng Cổ Thánh Y để tiếp xúc với Mặc Nhiễm, nàng ta cũng không phải là loại lương thiện, tốt đẹp gì cả.
Sau khi tiêu hóa hết ký ức của chủ nhân cơ thể này, Cổ Thánh Y mới chậm rãi mở mắt ra, cô không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Xem ra trước đây Cổ Thánh Y thật sự rất xui xẻo, bên cạnh không có một người chị em tốt nào cả.
“Họ đến đây làm gì?” Cổ Thánh Y nói xong, lại tiếp tục cầm sách y lên đọc, chỉ tùy ý hỏi một câu.
“Nói là đến thăm tiểu thư. Nhưng từ trước đến nay Tam tiểu thư vẫn không hòa hợp với người, chỉ sợ lần này cũng không đơn giản như thế.” Lục Ngạn nghe vậy thì trầm giọng, nói.
Những năm này, nàng ta ở bên cạnh Cổ Thánh Y, nàng ta cũng coi như đã gặp hết những loại người lòng dạ độc ác đó, sao có thể không phân biệt được ai tốt, ai xấu chứ.
“Vậy sao? Vậy bây giờ hai người đó đang ở đâu?” Cổ Thánh Y nghe vậy thì nhếch miệng, nhìn Lục Ngạn, nhẹ giọng, nói.
“Nghe nói đang ngồi cạnh ao sen trong Hậu Hoa Viên với Nhị tiểu thư.” Lục Ngạn nghe xong thì do dự một lát, sau đó mới lên tiếng nói, nhưng trong lòng đã âm thầm mắng chửi Cổ Phù Giao và Lâm Tự Phi.
Ngoài mặt thì nói là đến thăm Cổ Thánh Y, nhưng vừa vào phủ đã chạy đến chỗ Cổ Y Xán, nói không chừng lại đang bàn cách giày vò tiểu thư nhà mình, đúng là đáng ghê tởm mà!
Cổ Thánh Y nghe vậy chỉ gật đầu, không nói gì nữa.
Đối với hai người này, Cổ Thánh Y lại lười gặp.
Dù sao họ cũng xấu xa như Cổ Y Xán, Cổ Thánh Y cũng lười đối phó với họ.
Lục Ngạn thấy Cổ Thánh Y không nói gì thì cũng im lặng, không nói nữa.
Nếu Cổ Phù Giao và Lâm Tư Hoài đã viện cớ là đến thăm Cổ Thánh Y thì hẳn là không có lý do gì để Cổ Thánh Y tự mình đi qua đó.
Huống hồ, Lục Ngạn và Cổ Thánh Y đều hiểu rõ trong lòng.
Lần này Cổ Phù Giao và Lâm Tư Hoài đến đây là có mục đích nên cho dù Cổ Thánh Y không đến, họ cũng nghĩ cách mời bằng được cô đến.
Lục Ngạn vừa mới nghĩ vậy, từ xa đã nhìn thấy Cổ Y Xán dẫn theo Cổ Phù Giao và Lâm Tư Hoài đi về phía họ.
“Đến cũng nhanh thật đấy.” Cổ Thánh Y nghe vậy, ngước mắt lên vừa khéo nhìn thấy ba người họ đang lắc eo, khoan thai đi đến.
“Lục Ngạn, Bản Vương phi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi trước. Nếu có người đến, cứ bảo họ đợi là được.” Cổ Thánh Y nói xong thì đặt sách y trong tay xuống, sau đó khép mắt nghỉ ngơi.
Lục Ngạn nghe vậy lập tức hiểu ý, nhận lấy chiếc áo khoác Bạch Yến lấy ra rồi đắp lên người Cổ Thánh Y.
“Nô tỳ bái kiến Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư và Biểu tiểu thư.” Lục Ngạn thấy ba người họ đi đến, vội vàng tiến lên trước, hạ thấp giọng, hành lễ.
“Đứng dậy đi, Cổ Thánh Y đâu? Nghe nói tỷ ấy bị thương nên bọn ta đến thăm.” Cổ Phù Giao nghe vậy, lập tức đi ra trước, gào lớn, giọng điệu không hề có một chút tôn trọng nào dành cho Cổ Thánh Y.
“Tam tiểu thư nhỏ tiếng một chút, Vương phi nhà chúng tôi vừa mới nghỉ ngơi, nếu ba vị tiểu thư có chuyện gì thì xin ngồi đây đợi một lát.” Lục Ngạn thản nhiên lên tiếng, nhưng lại nhìn Cổ Phù Giao với ánh mắt đầy khinh thường.
Nàng ta không hiểu, vì sao cùng là tiểu thư nhà họ Cổ, Cổ Thánh Y trời sinh đã phong thái hơn người, còn là thân phận Quận chúa tôn quý? Nhưng Cổ Phù Giao lại hoang đường, vô lễ như vậy, ngay đến cả lễ nghi cơ bản nhất là liêm sỉ nàng ta cũng không biết!
“Con tiện tỳ này, ngươi nói cái gì đấy? Ý của ngươi là chúng ta phải ngồi đây đợi tỷ ấy ư?” Cổ Phù Giao nghe vậy lập tức nổi giận, chỉ vào Cổ Thánh Y đang nhắm chặt hai mắt, gào lớn.
“Lời này của Tam tiểu thư sai rồi, tiểu thư nhà chúng tôi bây giờ đã là Vương phi, muốn Tam tiểu thư đợi một lát, e là cũng không có gì bất thường lắm.” Lục Ngạn nghe vậy, không nhịn được khẽ cười, chỉ là trong tiếng cười ấy đầy ắp sự mỉa mai đối với Cổ Phù Giao.
Cổ Phù Giao nghe vậy thì nổi giận, nhưng Cổ Y Xán vẫn yên lặng đứng bên cạnh nhìn hai người họ cô một câu, tôi một câu nói chuyện với nhau, nhưng lại không khỏi âm thầm than oán trong lòng: Lục Ngạn không hổ là nha hoàn bên cạnh Cổ Thánh Y , phong cách nói chuyện ngày càng giống Cổ Thánh Y.
Lâm Tư Hoài vẫn duy trì tính cách nhát gan, yếu đuối trước nay của mình, chỉ im lặng đứng bên cạnh Cổ Y Xán và Cổ Phù Giao.
“Từ bao giờ đến lượt tiện tỳ như người khua tay múa chân trước mặt bản tiểu thư!” Cổ Phù Giao trước đây từng bị Cổ Thánh Y chèn ép ở nhà họ Cổ , bây giờ lại bị một nha hoàn nhỏ bé như Lục Ngạn đối xử như vậy, trong lòng đương nhiên vô cùng tức giận.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK