• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sức khỏe không tốt thì càng phải nghỉ ngơi, Y Xán nghe lời ta, chỉ là đi đón nàng ấy về mà thôi, ta sẽ nhanh chóng quay lại.” Mặc Nhiễm kiên nhẫn nói. Thật ra hắn cũng không biết hôm nay mình rốt cuộc bị làm sao nữa, đang yên đang lành lại đột nhiên lo lắng cho Cổ Thánh Y .

“Vâng, Vương gia muốn đi cứ đi đi.” Cổ Y Xán nghe vậy thì mệt mỏi khép mắt lại, sau đó ho khan hai tiếng rồi quay lưng lại với Mặc Nhiễm, không nói chuyện nữa.

Nhận được chỉ thị của Cổ Y Xán, Hồng Khuyên kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Mặc Nhiễm.

“Vương gia, xin cho nô tỳ thất lễ, Vương gia cũng biết rõ tính cách của tiểu thư nhà nô tỳ. Nếu ngài không ở đây thì ngay đến cả thuốc tiểu thư cũng không chịu uống. Nô tỳ cũng xin to gan nói thêm câu này, huống hồ bên Vương phi đã có An Bình Vương và An Bình Vương phi chăm sóc, quan tậm, tốt hơn nhiều so với tiểu thư nhà nô tỳ.”

Hồng Khuyên quỳ trên mặt đất, không sợ chết nói.

Mặc Nhiễm nghe vậy không khỏi nhíu mày, sau đó lại nghĩ dù sao bây giờ Cổ Thánh Y cũng đang ở Bình Vương phủ, có Cổ Trích Tinh và An Bình Vương phi chăm sóc, hẳn là không có trở ngại gì quá lớn.

Lại thấy tình hình hiện giờ của Cổ Y Xán quả thật cũng không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đổ như mưa.

Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm bèn từ bỏ suy nghĩ đi đón Cổ Thánh Y về.

“Được rồi, nàng mau nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở đây với nàng.” Mặc Nhiễm nhìn Cổ Y Xán, nhẹ giọng nói, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán, ngày mai đi đón Cổ Thánh Y về cũng không muộn.

Cổ Y Xán nghe vậy, lúc này mới hài lòng mỉm cười, sau đó nàng ta khép mắt lại ngủ. Đến khi nghe thấy tiếng ngáy đều đều của Cổ Y Xán, Mặc Nhiễm mới quay người rời đi, chỉ để Hồng Khuyên ở lại phòng hầu hạ nàng ta.

Nhìn thấy bóng lưng của Mặc Nhiễm dần biến mất trong Nghê Thường Viện, lúc này Hồng Khuyên mới khẽ đẩy Cổ Y Xán đang nằm trên giường.

“Vương gia đã đi rồi, tiểu thư mau tỉnh dậy đi.” Hồng Khuyên nói xong thì nhìn thấy Cổ Y Xán vốn đã ngủ say đột nhiên mở mắt ra. Sau đó, Hồng Khuyên vội vàng xoay người đi rót một tách trà rồi lấy một túi gấm màu đỏ trong chiếc hộp gỗ ở đầu giường ra.

“Tiểu thư mau uống đi, thứ này có thể tạm thời khống chế độc tính.” Hồng Khuyên nói xong thì đổ một viên thuốc màu đỏ từ trong túi gấm ra, đưa đến bên miệng Cổ Y Xán rồi nhìn nàng ta uống nó.

“Tiểu thư cũng thật là, thuốc giải độc của người vốn đã khan hiếm, bây giờ người lại dùng nó để đổi lấy sát thủ, một tháng không có thuốc giải, người phải làm thế nào đây!” Hồng Khuyên lo lắng nói, nhưng Cổ Y Xán nghe vậy lại chỉ thở dài.

“Chỉ cần có thể giết được Cổ Thánh Y , đừng nói là một tháng không có thuốc giải, dù có một năm ta cũng vẫn chịu được!” Cổ Y Xán tàn nhẫn nói.

Để có thể mau chóng giết được Cổ Thánh Y , nàng ta không tiếc dùng thuốc giải của mình để đổi lấy vài tên sát thủ, nhưng nào ngờ Cổ Thánh Y lại phúc lớn mạng lớn!

“Tiểu thư, người có phát hiện Vương gia gần đây rất lạ không? Hình như ngài ấy có thiện cảm với Cổ Thánh Y nhiều hơn rồi!” Hồng Khuyên thấy Cổ Y Xán uống thuốc giải xong thì sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, lúc này nàng ta mới yên tâm, sau đó hạ thấp giọng, hỏi.

Cổ Y Xán nghe vậy thì tức đỏ mắt.

“Không cần ngươi nói, ta đương nhiên có thể nhìn ra được.” Cổ Y Xán nặng nề thở ra một hơi thật dài, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nhìn Hồng Khuyên, nói: “Ngươi giúp ta đi…”

Cổ Y Xán ghé sát tai Hồng Khuyên dặn dò gì đó, Hồng Khuyên nghe xong thì sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu.

“Nhưng nếu làm như vậy, chẳng phải là cũng hủy hoại thanh danh của tiểu thư ư?” Hồng Khuyên đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, nàng ta nhìn Cổ Y Xán, lo lắng hỏi.

“Nực cười, từ sau khi ta vào Trấn Nam Vương phủ, ta còn thứ gọi là thanh danh ư? Dù sao ta cũng không để ý đến những thứ đó, chỉ cần giết được Cổ Thánh Y và có được Vương gia, còn lại ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả!”

Cổ Y Xán hung dữ nói, ánh nến chập chờn chiếu rọi đôi mắt đỏ au của nàng ta, trong đó xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ, không nói nên lời.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Nhiễm bởi vì cứ nhớ chuyện của Cổ Thánh Y nên cả đêm đều ngủ không ngon.

Khó khăn lắm mới cầm cự được đến lúc trời sáng, hắn thu dọn qua loa đồ đạc sau đó vội vàng đi ra ngoài.

“Vương gia muốn đi đâu?” Mặc Nhiễm vừa đi đến cửa thì bị Kỷ Đạt đi tới chặn đường.

“Đến Bình Vương phủ đón Cổ Thánh Y về. Dù sao bây giờ nàng ấy cũng là người của Trấn Nam Vương phủ, cứ ở Bình Vương phủ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.” Mặc Nhiễm nghe vậy thì trầm giọng, nói. Giống như sợ Kỷ Đạt hiểu nhầm, hắn lại giải thích thêm một câu. Mặc Nhiễm nói như vậy cũng coi như không nhắc đến chuyện mình lo lắng cho Cổ Y Xán.

“Vương gia có lòng như vậy thật tốt, nhưng hiện giờ sợ là không ra ngoài được.” Kỷ Đạt nghe vậy thì gật đầu, trong lòng bèn nghĩ, cho dù Mặc Nhiễm xuất phát từ lý do gì, chỉ cần hắn bắt đầu quan tâm đến Cổ Thánh Y là được. Nhưng sau đó, Kỷ Đạt bèn nghĩ đến tình hình bên ngoài hiện giờ, hắn không khỏi nhíu mày.

“Vì sao không thể ra ngoài? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc Nhiễm khó hiểu với câu nói không đầu không đuôi này của Kỷ Đạt , hắn lập tức trầm giọng, hỏi.

“Vương gia, sáng nay có rất nhiều dân chúng bao vây bên ngoài Vương phủ, nói Vương gia…” Kỷ Đạt nghe vậy thì ấp úng nói được nửa câu sau đó ngừng lại, không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Nói gì bản vương!” Mặc Nhiễm nghe vậy không khỏi nhíu mày, dùng giọng điệu nghiêm nghị chất vấn. Bây giờ cho dù Kỷ Đạt không nói, hắn cũng có thể đoán được những lời đồn đại không hay đó.

“Dân chúng đều nói Vương gia vì Nhị tiểu thư mà để Vương phi rơi vào cảnh nguy hiểm, lời đồn rất độc ác. Lúc này nếu ngài ra ngoài e là không tiện lắm.” Kỷ Đạt nghe vậy bèn nói qua loa những lời mình nghe được cho Mặc Nhiễm. Thật ra, Kỷ Đạt đã chọn những lời dễ nghe nhất rồi, dân chúng còn nói những lời khó nghe hơn nhiều.

“Hỗn xược! Có biết những lời đó do ai đồn không!” Mặc Nhiễm nghe vậy thì nổi giận đùng đùng, quát lớn.

Hôm qua mặc dù họ gặp phải thích khách ở nơi gần Bình Vương phủ, nhưng khi đó đánh nhau rất kịch liệt, cộng thêm hắn và Cổ Trích Tinh đều ngồi xe ngựa trở về, cho nên làm sao có người nhìn rõ rốt cuộc người hắn đưa về là ai được!

Nhưng hiện giờ, trong Vương Thành lại truyền ra tin tức như vậy, nhất định là có người cố ý tung tin bịa đặt, muốn phá hoại thanh danh của hắn và Cổ Y Xán. Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm càng tức giận hơn.

“Thuộc hạ nhất định sẽ đi điều tra rõ chuyện này.” Kỷ Đạt gật đầu, nói: “Nếu Vương gia muốn đi đón Vương phi về, có lẽ đi cửa sau sẽ tốt hơn.” Kỷ Đạt nhìn Mặc Nhiễm, trầm giọng nói.

“Không đi nữa! Điều tra rõ chuyện này rồi tính tiếp!” Mặc Nhiễm nghe vậy thì nhíu mày, nói. Thật ra trong lòng hắn còn đang nghĩ chuyện này là do Cổ Thánh Y làm. Dù sao cũng không có nhiều người biết chuyện tối qua hắn bỏ lại Cổ Thánh Y , đưa Cổ Y Xán rời đi.

Cố Trích Tinh lăn lộn cả một đời trên chiến trường, ông ta luôn là người minh bạch rõ ràng, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Mà Mặc Nhiễm lại rất tin tưởng người của mình, trong số nhiều người như vậy cũng chỉ có Cổ Thánh Y là đáng nghi nhất!

Nghĩ đến Cổ Thánh Y có khả năng lợi dụng phương thức này để bôi nhọ danh tiếng của hắn và Cổ Y Xán, Mặc Nhiễm lại không khỏi nổi giận trong lòng.

Lúc này, sự áy náy và lo lắng mà hắn dành cho Cổ Thánh Y trước đó đã bớt đi bảy tám phần.

“Vương gia… không đi nữa ư?” Kỷ Đạt nghe vậy thì sửng sốt, nhưng hắn chưa kịp nói xong một câu thì đã thấy Mặc Nhiễm xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK