• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Thánh Y nghi hoặc nhìn Mặc Nhiễm, cô ngược lại không biết tính chiếm hữu của người này lại mạnh như vậy.

Mặc Nhiễm nhướn mày nhìn lại, vẻ mặt đó suýt nữa viết to bốn chữ ‘vô cùng hiển nhiên’.

Vân Kiệt Thùy lặng lẽ nhìn ánh mắt trao đổi của hai người, trong lòng giống như bị kiến cắn, vừa đau vừa ngứa.

“Cổ cô nương, vẫn mong ngươi đừng từ chối, thuốc này so với ơn cứu mạng mà ngươi đối với ta suy cho cùng vẫn là quá ít rồi.” Vân Kiệt Thùy nhìn chằm chằm Cổ Thánh Y, ánh mắt này sâu thẳm tựa như biển sâu, giống như đều có thể nặn ra nước.

Thấy Vân Kiệt Thùy ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn nữ nhân của mình, Mặc Nhiễm lập tức thay đổi sắc mặt, bộ dạng đó giống như là trái cà tím bị người ta lãng quên trong đêm hè, sắc mặt vô cùng khó coi.

Mặc Nhiễm bên này khí huyết sôi sục, suýt nữa trực tiếp kéo Cổ Thánh Y đi, nhưng Vân Kiệt Thùy lại cứ giống như không nhìn ra vui giận, còn rạng rỡ nói với Mặc Nhiễm: “Ta với Cổ tiểu thư mới gặp tựa như đã quen từ lâu, cho nên đối với tình trạng thân thể của Cổ tiểu thư cũng rất để tâm, Trấn Nam Vương sẽ không để trong lòng chứ?”

Mặc Nhiễm mỉm cười tùy hứng, sau đó mở miệng nói: “Vân công tử đây là nói cái gì vậy? Trên giang hồ ai ai cũng nói Vân công tử văn võ song toàn, đức tài hội đủ, được biết tới với cái tên công tử xuất trần. Vân công tử là bạn của Thánh Nhi, tự nhiên cũng là bạn của ta, hôm nay Thánh Nhi cứu chữ cho Vương thẩm đã mệt mỏi rồi, chúng ta bèn cáo từ trước, hôm khác nếu như rảnh nhất định sẽ tự mình mời Vân công tử tới Vương phủ uống trà.”

Khóe miệng của Cổ Thánh Y giật giật, ngược lại hít một ngụm khí lạnh, là Mặc Nhiễm sốt rồi, hay là tai của cô xảy ra vấn đề.

Thánh Nhi? Kiểu xưng hô ngấy như vậy, hắn cũng không biết ngại mà nói ra?

Cổ Thánh Y vội cúi thấp đầu, quả nhiên, da gà da vịt của cô đều nổi một lớp.

Da gà da vịt trên người Cổ Thánh Y còn chưa lặn, Mặc Nhiễm lại trực tiếp ôm eo bế cô lên, sau đó thấy Cổ Thánh Y mở to mắt thì nói: “Thánh Y, khuya rồi, thân thể của ngươi không tốt, bớt đi bộ lại.”

Trong mắt Vân Kiệt Thùy khó che giấu vẻ lạc lõng, cổ họng đắng nghét, mùi vị này giống như kiểu không dễ dàng gì mới trèo lên tới đỉnh của ngọn núi tuyết, khi sắp hái được đóa Tuyết Liên Hoa trên trắng thuần tinh khiết nhất, nhưng vừa đưa tay ra lại bị người khác tranh được một bước.

Vân Kiệt Thùy mở chiếc quạt rồi lại nặng nề gập lại, chiếc quạt đập ‘bốp’ một tiếng trong lòng bàn tay, đây không phải là đập vào tay của hắn ta, mà là đập vào trái tim của hắn ta.

“Mặc Nhiễm, ngươi tốt nhất thả ta xuống.” Cổ Thánh Y chỉ cảm thấy Mặc Nhiễm đêm nay rất lạ, mắt thấy xung quanh cũng đã không có ai, bèn không chút do dự mà giãy giụa tụt từ trên người Mặc Nhiễm xuống.

Mặc Nhiễm thấy Cổ Thánh Y không an phận, thần sắc vẫn nghiêm nghị như mọi khi rồi nói: “Đừng nhúc nhích, ngươi như này ngã tàn rồi quản gia của Vương phủ là sẽ không đền đâu.”

“Ngươi... ta là muốn nói với ngươi, ta tối nay bổ bụng lấy con cho Vương thẩm, sợ ngươi dính mấy thứ ô uế này, sẽ bị nhiễm bệnh.” Cổ Thánh Y vốn muốn nói với Mặc Nhiễm cô vừa rồi làm xong phẫu thuật, còn chưa có sát khuẩn triệt để, trên người chắc chắn sẽ có rất nhiều vi khuẩn mầm bệnh, tiếp xúc thân mật như này đối với hai người đều rất bất lợi.

Nếu như bản thân hắn muốn ngã bệnh ngược lại cũng không đáng ngại, nhưng cô vừa khỏi sau trận ốm nặng cô không muốn lại trở thành một kẻ bệnh tật nữa.

“Nếu là như vậy, vậy ngươi há không phải càng dễ mắc bệnh hay sao? Không sao... ta gánh cùng ngươi là được.” Mặc Nhiễm hơi cúi thấp đầu, cụp mắt nhìn Cổ Thánh Y.

Cổ Thánh Y lần đầu nghe thấy Mặc Nhiễm nói với cô mấy lời như này, nhất thời vậy mà không biết nên đáp lại như nào.

Không biết sao câu nói đó của Mặc Nhiễm cứ văng vẳng bên tai cô, Cổ Thánh Y hai má đỏ ửng, cảm thấy hình như có hai đám mây đỏ bay qua mặt, may mà sắc đêm hôm nay khá tối, Mặc Nhiễm nhìn không rõ gương mặt đã đỏ hây này của cô, nếu không nhất định lại chế nhạo một phen.

Cổ Thánh Y cúi đầu, ánh mắt lẩn trốn, Mặc Nhiễm thấy vậy bèn nói: “Lạnh sao? Nếu lạnh, ngươi dựa sát hơn một chút.”

Cổ Thánh Y lần này lại rất nghe lời, ma xui quỷ khiến thế nào lại dựa sát vào hắn hơn, chỉ là vẫn cố chấp duy trì một chút khoảng cách với Mặc Nhiễm.

Sắc đêm trong vắt, ánh trăng trắng bạc vô tư chiếu xuống mỗi một góc trên thế gian, đều khoác lên một lớp áo ngoài dịu nhẹ cho vạn sự vạn vật này.

Là vì hoàn cảnh như này sao, ngay cả Mặc Nhiễm luôn tràn ngập sát khí tối nay cũng vô cùng dịu dàng, nhìn góc nghiêng sắc nét của hắn nhìn trông cũng nhu hòa vài phần.

“Ngươi... mệt không? Nhưng mệt cũng phải trách ngươi, ai bảo ngươi lại tự ý chủ trương cho phu xe về phủ.” Cổ Thánh Y nghe thấy từng tiếng tim đập dần tăng hơn ở trong lồng ngực của Mặc Nhiễm, rõ ràng là có lòng tốt nhắc nhở, nhưng lời nói ra lại cứ biến vị.

Mặc Nhiễm liếc nhìn Cổ Thánh Y cũng không lên tiếng, hắn cũng không ngờ Cổ Thánh Y lại thật sự có thể khiến con của Vương thúc Vương thẩm bình an chào đời, hắn là ôm ý định Cổ Thánh Y một khi xảy ra sai sót gì thì ở lại nơi đó cùng cô nhận tội chịu phạt, cho rằng đêm nay không ra khỏi cửa của phủ Đoan thân vương mới đưa sắp xếp như vậy.

Nghĩ tới đây, Mặc Nhiễm lại nhìn hai lần người trong lòng, không ngờ y thuật của cô lại xuất thần nhập hóa tới mức này, ngay cả Hà Thái y hành y mấy chục năm cũng lực bất tòng tâm, cô chỉ nhìn vài lần bèn dám hạ quân lệnh trạng.

Cổ Thánh Y à Cổ Thánh Y, ngươi rốt cuộc là một người như thế nào? Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bất ngờ chưa để ta phát hiện?

Có lẽ là ánh mắt của Mặc Nhiễm quá nóng rực, khiến Cổ Thánh Y càng thêm hoảng loạn, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Nhiễm hỏi một câu không có đầu óc: “Còn chưa có tới sao? Đường về nhà sao lại dài như vậy?”

“Có dài nữa cũng có ta đi tiếp cùng ngươi.” Cổ Thánh Y cảm nhận được sự cộng hưởng ở lồng ngực của Mặc Nhiễm, câu nói này của hắn nghe thì càng thêm ý vị, càng khiến người ta tin phục.

Cổ Thánh Y giả bộ ngẩng đầu nhìn ngân hà, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng chỉ có một mình Mặc Nhiễm.

Mặc Nhiễm, miệng của ngươi đã bôi mật sao? Nếu là trước kia ngươi nói những lời này, Cổ Thánh Y chắc sẽ vui vẻ mà nước mắt rơi đầy mắt, nhưng ta không phải là Cổ Thánh Y, ta là một cô hồn dã quỷ chiếm cứ thân thể của người khác.

Dọc theo phiến đá xanh, Mặc Nhiễm bước từng bước về phía Trấn Vương Nam phủ, ở dưới ánh trăng màu trắng bạc này, cả thế giới đều chìm vào trong biển trắng bạc này.

Thấy Cổ Thánh Y sớm đã ngủ say, khóe môi của Mặc Nhiễm vô tình đã hơi cong lên.

Mặc Nhiễm không khỏi cảm khái, cô của trước kia giống như ánh mặt trời nóng rực, cô của bây giờ lại giống như ánh trăng thanh mát cô đơn, hắn không thể không thừa nhận sự thay đổi như này khiến hắn trở tay không kịp cũng bất ngờ không thôi.

Lúc này Mặc Nhiễm có hơi sững sờ, có lẽ hắn thật sự là người xấu từ đầu tới cuối, thật sự là một nam nhân phụ lòng không hơn không kém.

Trước kia hắn luôn nói muốn sống đời đời kiếp kiếp, mãi không rời xa với Cổ Y Xán, nhưng hiện nay mấy ngày ngắn ngủi như vậy lại không muốn buông Cổ Thánh Y ra, không muốn để cô rời khỏi bên cạnh mình.

Vậy thì trong trái tim này của hắn rốt cuộc là muốn ai? Hắn đối với Cổ Y Xán và Cổ Thánh Y rốt cuộc là tình cảm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK