“Như các trò thấy đấy” - Lorkhart lại bắt đầu lảm nhảm - “Chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đấu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không có ai cố ý giết ai cả”
Serena nhìn thấy môi thầy Snape hơi cong lên.
“Một... hai... ba...”
“Expelliarmus” - Thầy Snape hô.
Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, tạo ra tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lorkhart khiến thầy văng bật ra sau rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống nằm lăn quay trên sàn.
Trong tiếng thét chói tai thảm thiết của đám nữ sinh, Lorkhart gượng đứng trên đôi chân run run, bước từng bước cà nhắc:
“Thế đấy, các trò thấy đấy, nó là phép Giải giới” - Ông ta vuốt mái tóc bị xù lên của mình - “Các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình. Nhưng thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ...”
Giọng ông ta tắt dần dưới cái nhìn đầy sát khí của giáo sư Snape.
“Được rồi, chúng tôi làm mẫu đến đây thôi” - Ông ta hô lớn - “Bây giờ có ai muốn thử không? Bắt đầu bằng năm nhất trước nhé. Ừm..m..”
Ánh mắt của Lorkhart quét một vòng xung quanh, khi nhìn về phía này, Serena bắt đầu thấy không ổn. Qủa nhiên, ông ta nhìn thấy cô thì hô lớn:
“Wilson! Trò có muốn thử không?”
Thế là mọi ánh mắt lại tập trung đổ dồn về phía cô. Serena mấp máy môi, chưa kịp nói gì đã bị cắt ngang.
“Wilson tiểu thư là một học trò rất xuất sắc. Bây giờ chúng ta hãy xem cô ấy biểu hiện như thế nào”.
Lorkhart nói xong liền quay sang chỗ khác, không để cô có cơ hội từ chối:
“Còn ai nữa nào? Tôi nghĩ hai nữ sinh nếu đấu với nhau thì sẽ rất công bằng... Trò Weasley, trò cũng thử đi”.
Dưới con mắt của hơn một ngàn người, Serena buồn bực bước lên võ đài, chết tiệt Lorkhart, chết tiệt tắc kè hoa, lúc nào cũng lấy cô ra làm chuột thí nghiệm, cả trong giờ học cũng thế.
Đối thủ của cô là Ginny Weasley, học sinh năm nhất nhà Gryffindor. Lúc cô nhìn thấy cô gái này liền có cảm giác rất quen mặt, hình như đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, đặc biệt là mái tóc màu đỏ kia...
Serena lắc đầu, mái tóc màu đỏ thì nhiều lắm, chắc là do anh em sinh đôi nhà Weasley thường xuyên chạy qua chạy lại nên mới thấy quen thuộc. Huống chi tóc cô cũng màu đỏ kia mà, mặc dù hai màu đỏ này hoàn toàn không giống nhau.
“Ồ... Hai cô bé tóc đỏ xinh đẹp, thật là trùng hợp không phải sao? Mặc dù tôi vẫn thích màu tóc của trò Wilson hơn...”
“Em nghĩ mình đã sẵn sàng rồi” - Cô mất kiên nhẫn cắt ngang - “Thưa thầy”.
“Được rồi” - Lorkhart nói - “Vậy hãy chuẩn bị nào... giơ đũa phép lên... một... hai... ba....”
“Giair trừ... ”
“Giair trừ vũ khí”
Hai âm thanh gần như cùng lúc vang lên, Serena hô lớn, đũa phép chuẩn xác nhắm thẳng vào người đối diện, đồng thời thân mình nghiêng sang một bên, tránh né tấn công của đối phương.
Trong tiếng hô của mọi người, cây đũa phép lập tức tuột khỏi tay Weasley , treo lơ lửng trên không.
“Tốt, rất tốt!!” Lorkhart vỗ tay - “Hai trò làm rất tốt, đặc biệt là Wilson, ta nên cho Ravenclaw 10 điểm để khích lệ. Tất nhiên, Gryffindor cũng được năm điểm”.
Serena bình thản trở về chỗ ngồi, chẳng có một chút gì là vui vẻ với chiến thắng. Cô có hơn mười năm kinh nghiệm bắn súng và phòng thủ, mà thầy dạy chính là sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu thế giới. Chỉ một chiếc đũa phép nhẹ tọp chẳng là gì so với khẩu súng kim loại độ giật cao.
Nếu cô thua bởi một nhóc con mười hai tuổi thì khả năng Gin mà nhớ ra cô chắc sẽ ném cô vào trại huấn luyện châu Phi mất.
Chỉ là, không hiểu sao Serena có cảm giác ánh sáng từ đũa phép cô gái kia truyền đến... có gì đó hắc ám.
“Tiếp theo nào” - Lorkhart hô - “Bây giờ chúng ta thử học sinh năm hai nha”.
“Trò Potter!”
Người vẫn im lặng nãy giờ, giáo sư Snape lên tiếng:
“Và trò Malfoy!”
Cả đại sảnh im lặng trong một giây, sau đó là tiếng thì thầm bàn tán. Hiển nhiên họ đang thảo luận xem ai sẽ chiến thắng, mặc dù Malfoy rất xuất sắc và đứng thứ nhất nhưng Potter cũng từng là anh hùng. Ai nhanh hơn ai còn chưa biết đâu.
Serena đứng ở dưới hơi ngước đầu lên, nhìn hắn. Malfoy cũng giống như mọi ngày, đồng phục phẳng lì, biểu tình lười biếng, ánh mắt lạnh như băng bước lên võ đài. Lúc nhìn thấy Potter, khóe miệng hắn nhếch lên thành độ cong nhỏ, đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay vuốt nhẹ cây đũa phép.
Serena đã từng nhìn thấy hành động đó của hắn. Mỗi khi Gin vuốt ve khẩu súng, sẽ có ít nhất một người gặp phải rủi ro.
Qủa nhiên, khi lão tắc kè hoa đếm dần đến ba, Draco Malfoy lập tức vung đũa phép lên, thì thầm một câu bùa chú, khiến Potter ngã ngửa ra sau, cả người đập mạnh xuống sàn.
Sau đó đợi cậu bé đeo kính đứng dậy, hô bùa chú, hắn lại tiếp tục vung đũa phép, khiến cho Potter ôm bụng cười không dừng lại được, đồng thời nhẹ nhàng tránh thoát ánh sáng truyền đến trên người.
“Harry!!” - Granger hét lên
“Malfoy chết tiệt” - Ron Weasley căm giận hô.
Cứ như vậy liên tiếp mấy câu bùa chú, đầu đũa phép của Malfoy sáng lên, một con răn đen dài vọt ra, rơi phịch xuống khoảng không giữa hai người, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Mọi người đứng nhìn kinh hãi, vội vàng thối lui ra sau, tiếng thét vang lên bốn phía.
Khi thầy Snape vung đũa phép lên phía trên đầu rắn và tạo ra một tiếng nổ, con rắn không biến mất mà phóng vọt trên không trung rồi rơi xuống sàn. Nổi điên lên, con rắn lè lưỡi, nhe răng trườn về phía một học sinh, tư thái sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Harry Potter đang đứng chết chân tại chỗ, như bị thôi miên, cậu ta lao vào đứng trước mặt con rắn, thì thầm điều gì đó mà chẳng ai hiểu nổi, tiếng nói tê tê lành lạnh như không phải tiếng người.
Và điều khiến mọi người không thể tin nổi đã xuất hiện, con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại nhìn cậu bé đeo kính tỏ vẻ thần phục.
Lập tức, thầy Snape vung đũa phép lên, khiến con rắn biến mất kèm theo một làn khói rồi nhìn Potter một cách kì lạ.
“Xà khẩu!!”
Một âm thanh run rẩy vang lên, cả đại sảnh rơi vào im lặng.
“Đùa trò gì thế hả?”
Học sinh bị tấn công sợ hãi kêu lên một tiếng rồi chạy vọt ra ngoài. Mọi người lục tục bước đi.
Bị hai người bạn kéo ra ngoài, Serena quay đầu lại, nhìn thiếu niên vẫn còn đứng im trên võ đài.
Chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, đôi mắt xanh sâu hun hút.