Lúc Serena tỉnh dậy thì đã cách ngày khai giảng được một tuần, ngày hôm đó trời nắng nhẹ, ánh mặt trời hiếm hoi không bị dàn mây che phủ và trở lên u ám như thường ngày. Cô y tá làm một loạt các loại kiểm tra rồi cưỡng chế bắt cô uống một thứ dung dịch ghê tởm nhất trên đời:
“Bắt buộc phải uống hết” Cô Pomrey nghiêm khắc nói “Ta không hiểu Bộ pháp thuật suy nghĩ cái gì mà lại cho phép giám ngục tấn công học sinh như thế này. Thật là quá đáng. Chẳng lẽ họ không biết như thế sẽ làm tổn thương tinh thần con người sao? Merlin. Trò đã hôn mê suốt một tuần lễ đấy”
Serena cảm thấy chân tay bủn rủn mà đầu óc cũng hỗn loạn vô cùng. Đó có thể là hậu quả của việc nằm trên giường lâu ngày không chịu vận động cùng với não bộ bị tra tấn đau đớn. Cô mệt mỏi nằm xuống giường, bên tai ong ong tiếng oán giận của Y tá trưởng, rốt cuộc không chịu nổi mở miệng:
“Thưa cô, em có chút đau đầu, có thể giữ im lặng được không ạ?”
Cô Pomfrey dừng việc oán giận lại, đau lòng nhìn cô: “Bé ngoan, trò cứ ngủ đi, ta sẽ không làm phiền trò nữa” Rồi ra ngoài.
Nhìn căn phòng trống rỗng không một bóng người tràn ngập mùi độc dược, Serena mở to mắt, ánh mắt dị thường thanh minh.
Cô rốt cuộc bị làm sao thế này?
Nguyên nhân xuất phát từ những quái vật đáng sợ được gọi là giám ngục đó.
Rõ ràng não bộ vẫn còn rất đau đớn, nhưng cô cảm giác thứ gì đó luôn đè nén trong cơ thể bấy lâu nay rốt cục bùng phát, thoát ra ngoài. Nói đúng hơn là bị giám ngục cưỡng chế hút đi. Serena không biết đó là gì.
Nhưng cô có thể cảm nhận được.
Hiện tại, cơ thể này hoàn toàn thuộc về mình.
Mà không hề có cảm giác đánh cắp cơ thể của người khác.
Lẽ nào một chút linh hồn của cô gái kia còn sót lại chính thức rời đi?
Phải thử mới biết được. Trước kia lúc mới sống lại, Serena muốn làm việc gì chân tay thỉnh thoảng không nghe sai sử, phản ứng chậm một nhịp. Đến sau này mới đỡ hơn và trở lại bình thường, nhưng cô luôn có cảm giác nguy cơ rằng đến một lúc nào đó bản thân gặp nguy hiểm, nếu tình trạng này mà xuất hiện thì chỉ có đi tong.
Nhưng hiện tại thì khác. Cô cảm giác được linh hồn và thân thể này đã hòa vào làm một.
Mặc dù di chứng khi lình hồn bị tổn thương vẫn còn.
Đây có thể coi là trong cái rủi có cái may không?
Serena sững sờ nhìn trần nhà, bỗng nhiên một tiếng hét chói tai từ ngoài cửa truyền tới khiến cô giật mình:
“Serena, cậu tỉnh rồi”
Hai mái đầu màu vàng khác nhau chạy vọt vào trong phòng, cô Pomfrey quát tháo:
“Không được làm phiền người bệnh. Turpin, ta đã nhắc trò bao nhiêu lần rồi”
Lisa Turpin căn bản không nghe đối phương nói, cô nàng vọt tới bên giường, nhìn cô từ đầu đến chân một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm:
“Merlin, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi”
Luna đứng ở bên cạnh đỏ mắt gật đầu:
“Làm tụi mình lo lắng muốn chết”
Serena bất đắc dĩ an ủi:
“Mình không sao rồi mà”
Sau đó cô thuận lí thành chương nghe hai đứa bạn kể lể rằng hôm đó bọn họ sợ hãi thế nào, hốt hoảng ra sao rồi ngày nào cũng muốn đến thăm mà cô y tá không cho vào.
“Nghe cụ Dumbledore nói không tìm thấy vết thương nào trên người cậu, cũng không tìm ra nguyên nhân cậu hôn mê. Lúc đó mọi người cực kì sợ hãi luôn”
“Cũng may là có Malfoy học trưởng” Luna nói, cô nàng dần dần có suy nghĩ tốt về người này “Nghe nói lúc cậu bị giám ngục tấn công anh ấy đã ra tay cứu cậu, còn bảo vệ cậu nữa”
Lisa nghe đến đoạn này liền từ chối cho ý kiến, cô nàng oán giận:
“Tất cả đều tại tên Potter chết tiệt, nếu không phải cậu ta thì cậu cũng sẽ không bị tấn công”
“Làm sao?” Cô hỏi.
“Thì mục đích của giám ngục là Potter mà, nghe nói bọn chúng muốn truy bắt Sirius Black nên tìm những người có liên quan”
Serena đăm chiêu gật gật đầu. Ba người nói chuyện được một lúc thì Luna và Lisa có tiết học nên phải rời đi.
Buổi chiều Cedric có ghé qua thăm cô, giáo sư Flitwich và cô McGonagall, thầy Snape cũng đến. Thậm chí cô còn bị giáo sư độc dược trào phúng một đoạn dài, nếu không phải có cô Pomfrey ngăn lại thì có lẽ thầy còn có thể nói được đến sáng ngày hôm sau.
Đến tối Serena được kiểm tra một lượt từ đầu đến chân rồi xác nhận không có gì khác thường mới được trở về kí túc xá. Hành lý của cô đã được xếp sẵn ở trong phòng, năm nay bạn cùng phòng của cô là Luna và hai tân sinh.
Cầm tấm giấy ghi thời khóa biểu mới, Serena bỏ qua ánh mắt tò mò theo dõi mình của hai người không liên quan ngẩng đầu hỏi Luna:
“Cho mình mượn vở ghi chép đi. Không biết bài tập đến đâu rồi”
Đối phương đẩy đẩy gọng kính:
“Mình nghĩ cậu cần nghỉ ngơi, cậu hoàn toàn không cần phải sợ không theo kịp chương trình học”
Cô tự tin trả lời:
“Mình không lo lắng. Cậu không thể hiểu được tinh thần của một người đã ngủ li bì suốt một tuần liền như mình đâu, có khi mình sẽ thức thông đêm luôn ấy”
Kết quả là cô vẫn có thể đi ngủ trước mười một giờ.
Sáng hôm sau, lúc Serena đến Đại sảnh ăn bữa sáng thì cô lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Bởi vì ‘cô gái xui xẻo bị viên giám ngục tấn công đã bất tỉnh suốt một tuần liền’ rốt cuộc cũng xuất hiện. Ngoại trừ đám tân sinh lóc nhóc không biết gì ra thì những người còn lại đều bàn tán sôi nổi:
“Nhìn cô ấy vẫn bình thường mà, không có dấu hiệu điên khùng”
“Thầy Dumbledore thậm chí còn không biết nguyên nhân cô ấy hôn mê là gì”
“Không phải là cô ta nhìn thấy giám ngục sợ quá nên mới té xỉu sao?”
“Đồ ngốc. Nếu vì sợ hãi mà ngất thì phải tỉnh nhanh như Potter kia kìa, có ai hôn mê suốt một tuần không?”
“Dù sao thì khi nhìn thấy giám ngục cũng thật là không khỏe. Chúng quá đáng sợ đi”
. . .
Serena bình tĩnh ăn bữa sáng rồi chuẩn bị cho tiết học, những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng lại trên người cô bị thờ ơ bỏ qua, thậm chí lời bàn tán về cô còn không bị đếm xỉa đến.
Nhưng mà, cảm giác bất an lại đột ngột xuất hiện.
Khí tức nguy hiểm, ánh mắt xâm lược trắng trợn, Serena quay đầu lại nhìn.
Đối diện với đôi mắt màu lam sâu hun hút.