Thời gian còn lại của học kì trôi qua rất nhanh, trường học cũng quay trở lại bình thường với không khí náo nhiệt chờ đợi để được nghỉ hè. Những nguy hiểm, lo lắng được những đứa trẻ quên đi sạch sẽ và thay vào đó là sự nhẹ nhõm và thoải mái. Trong thời gian này trường học cũng không có thay đổi gì nhiều, ngoại trừ lớp học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám bị bãi bỏ vì không có giáo viên và Cúp Nhà được trao cho Slytherin.
Ngoài ra, còn một tin tức nữa . . .
“Hiện tại cha của Malfoy và Dumbledore đối đầu dữ lắm” - Một học sinh lên tiếng.
“Nghe nói chính ông Malfoy là người đề nghị thầy Dumbledore rời khỏi trường học, sau đó lại bị thầy buộc loại khỏi chức Uỷ viên Hội đồng quản trị trường Hogwart nhưng không thành công, vì vậy mà hai người này ghét nhau ra mặt”
“Thế cho nên lúc Slytherin nhận Cup thì trông mặt thầy như ăn phải mướp đắng vậy”
“Tự nhiên cảm thấy Draco Malfoy thật tội nghiệp, trước kia chịu oan ức là người thừa kế lâu như vậy mà bây giờ cha cậu ta còn suýt nữa bị đuổi trong khi tài trợ cho nhà trường một số tiền khổng lồ, nếu là mình cũng sẽ cảm thấy khó chịu”
“Hừ, không biết ai lúc trước đinh ninh rằng người thừa kế chính là Malfoy nhỉ?”
“Mình . . . mình không có nói . . .”
Serena nhớ đến hôm trước gặp Malfoy ở hành lang, hắn vẫn giống như mọi ngày lạnh lùng không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ là khi nhìn cô ánh mắt có chút đen tối không rõ.
Cô lắc đầu không suy nghĩ nữa, chắc không phải hắn đã nhớ ra điều gì rồi đâu, nếu nhớ ra thật thì không chắc cô còn có thể ngồi ở trên chiếc tàu Tốc hành Hogwarts cũ kĩ này để đến sân ga và về nhà nghỉ hè.
Ngôi nhà mà Serena không hề muốn trở về.
Con tàu dừng lại trước sân ga chín ba phần tư, mọi người lục tục xuống xe để đến bên người nhà. Serena tạm biệt hai người bạn rồi xuyên qua bức tường đến sân ga số chín.
Quản gia của gia đình Wilson lập tức đi đến trước mặt cô. Đó là một người đàn ông trung niên tầm hơn 40 tuổi, mặc bộ âu phục đen và có hai ria mép trên môi được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ.
“Tiểu thư Serena, ông chủ sai tôi đến đón cô”
Serena gật đầu, lên xe.
Nhìn khung cảnh xa lạ hai bên đường, cô còn nhớ gần một năm trước mình cũng đi trên con đường này với tâm trạng thấp thỏm mà tò mò đối với thế giới phù thủy. Lúc đó cô còn dao động giữa lí trí về khoa học và pháp thuật, mặc dù Serena đã từng nghiên cứu ra APTX - 4869 khiến cơ thể thu nhỏ nhưng điều đó vẫn dựa trên cơ sở khoa học, mà không hề giống như pháp thuật chỉ trong phim ảnh mới có.
Thế nhưng bây giờ cô đã trở thành một phù thủy.
Ngước mắt lên nhìn ngôi biệt thự mình đã sống 3 năm mà đến bây giờ vẫn còn xa lạ như đến lần đầu. Serena bình tĩnh bước vào. Mặc dù cô biết bản thân không phải con ruột của gia đình Wilson, biết mình bị ghét là do di chúc thừa kế một nửa tài sản của cụ Wilson quá cố, cũng biết bị sợ và bài xích bởi ma lực trong cơ thể phù thủy và bản thân luôn luôn bị cô lập bởi gia đình bốn người kia. Nhưng Serena vẫn không để ý, cô ở nơi này bởi vì đây có lẽ là việc làm duy nhất cô có thể làm được đối với Serena chân chính.
Lúc Serena đi vào trong nhà thì tất cả mọi người đều có mặt đông đủ ở phòng khách, bao gồm hai người đàn ông lạ mặt. Khi họ nhìn thấy cô thì cả người co rúm lại một chút, trong ánh mắt không dấu nổi tia sợ hãi.
“Về rồi à?”
Ông Wilson lên tiếng, ánh mắt xa lạ nhìn cô:
“Chúng ta có chuyện muốn nói với con”
Serena gật đầu, ngồi trên chiếc ghế đơn duy nhất còn trống và đối mặt với bảy người, kể cả ông quản gia từ lúc bước vào đã đi đến bên cạnh ông Wilson.
Trước tiên ông Wilson giới thiệu hai người đàn ông lạ mặt, cả hai đều là luật sư, một là người đã nắm giữ và bảo vệ di chúc của cụ Wilson, người còn lại thì là Luật sư riêng của ông Wilson.
Serena đại khái đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô im lặng nghe họ nói tiếp.
“Như con đã biết, bác của ta trước khi qua đời đã để lại di chúc cho con thừa kế một nửa tài sản của ông ấy bao gồm cổ phẩn của công ti và bất động sản, chúng ta có nhiệm vụ nuôi dưỡng con cho đến khi con vào học ở trường quý tộc và đủ 18 tuổi thì tài sản này sẽ thuộc về con” - Ông Wilson cố gắng tìm từ - “Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, ta không tiện nói ở đây nhưng ta nghĩ chúng ta nên chấm dứt thời hạn của bản di chúc này sớm hơn. Chúng ta và con không cùng một thế giới, vì vậy ta đề nghị hai luật sư đến đây để giải quyết vấn đề này. Chúng ta sẽ quy đổi tất cả cổ phần của công ti thành tiền mặt và mua lại cô phần của con”
Serena bình tĩnh nghe phu nhân Wilson từ ái tiếp lời:
“Ta biết con không thích gia đình này và muốn rời khỏi đây. Tuy con chỉ mới 12 tuổi nhưng tâm tính lại như người trưởng thành. Hơn nữa là con không phải con ruột của chúng ta. Vì vậy chúng ta sẽ nhờ luật sư gạt bỏ quan hệ thân nhân và con được tự do, nếu con muốn”
Tất cả mọi người im lặng chờ phản ứng của cô. Serena nhìn một lượt, thấy ánh mắt của chị gái và em trai trên danh nghĩa của cô không hề che dấu sự hưng phấn và giải thoát khó hiểu. Cô biết việc mình là một phù thủy đã đe dọa đến họ và những người này không chấp nhận điều đó. Vì vậy mới muốn nhanh chóng thoát khỏi con quái vật bất cứ lúc nào cũng có thể hại đến họ.
Cô không trách những người này.
Vì vậy Serena gật đầu:
“Con chấp nhận”