Cô ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai của Cedric cúi đầu mỉm cười ôn hòa nhìn cô, anh ta chắc hẳn là chưa tức giận bao giờ, cô nghĩ.
“Ừm, quyển sách màu đen đó, không, bên phải, đúng rồi” - Serena đứng im chỉ huy ‘người tốt’ lấy sách giúp mình, sau đó thản nhiên lên tiếng - “Cảm ơn”.
“Em muốn nghiên cứu cao cấp bùa chú?”
Cedric đi theo sau cô hỏi, sau khi nhìn thấy tên của cuốn sách thì anh có giây lát giật mình, cô bé này mới chỉ học năm nhất thôi đó.
“Sẽ rất nguy hiểm”
“Chỉ là đọc qua mà thôi” - Cô thản nhiên nhìn anh, kiên nhẫn trả lời, không hiểu sao đứng trước vị học trưởng này cô lại không thể nào có ác cảm, ít nhất thì so với mấy vị huynh trưởng nhà mình cũng thích hơn.
Cedric ngồi đối diện với cô, nhắc nhở cô bé tóc đỏ này:
“Tốt nhất đừng thử nghiệm, em mới học năm nhất, ma lực còn trong thời kì tạm ổn định, không nên tiêu hao quá nhiều ma lực, sẽ không tốt”.
Serena gật đầu tiếp thu, được một học trưởng chỉ điểm vẫn là tốt, trước kia cô chỉ có thể lần mò một mình, muốn hỏi các giáo sư thì chỉ trong phạm vi bài học. Những người khác trong kí túc xá nếu không bài xích cô thì cũng đọc sách một mình, không người có thể hỏi. Lisa và Luna mặc dù là thuần huyết nhưng năng lực còn không bằng cô thì có hỏi cũng vô dụng.
May mắn cô mới chỉ tự học một số bùa chú trong sách giáo khoa cơ bản, nội dung trong đó không gây nguy hiểm gì, nếu đánh bậy đánh bạ tự học thì chỉ có vào đường chết. Cũng giống như chế tạo thuốc hóa học thôi.
Nhìn đối phương đang bình thản viết bài luận ở đối diện, Serena hiếm khi không đọc sách mà nói chuyện:
“Học trưởng, anh là huynh trưởng mà, lại có thời gian ngồi ở đây?”
Gương mặt đẹp trai ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ nói:
“Chỉ có ở đây mới được yên tĩnh mà làm bài tập, cho nên anh phải tận dụng thời gian”.
“Cô thủ thư quản rất chặt” - Cô lập tức nói
Cedric mỉm cười:
“Đúng vậy, có mấy lần anh bị đuổi ra ngoài đấy”.
Serena không tin nhìn anh, nam sinh gương mẫu thành tích tốt trong lòng các giáo sư cũng bị đuổi ra khỏi thư viện? Thời kì phản nghịch?
Cedric nhìn cô, bất đắc dĩ nhún vai:
“Lúc đó bị đám bạn nối đuôi đi vào, họ không có hứng thú đối với đọc sách... kết quả là như thế đấy”
Serena tưởng tượng một chút học sinh nhà Hufflepuff đi vào đây, im lặng đọc sách. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Không phải cô khinh thường họ, mà là học sinh trong nhà này đều không yêu đọc sách, mũ phân loại cũng không chỉ dựa vào năng lực mới phán xét. Ra một Cedric quái dị là đủ, dù sao gia đình của anh đời đời đều là Hufflepuff, đi vào nhà này cũng không có gì.
“Anh trốn?” - Serena hồ nghi hỏi
“Ít nhất thì sau vài lần bị đuổi ra ngoài, họ cũng không dám vào đây nữa” - Cedric hài hước nháy mắt - “Đôi lúc họ quả thật là có chút phiền, anh cũng không muốn bài thi của mình bị điểm F đâu”
Serena bật cười, người như anh chắc hẳn là có rất nhiều người thích, bị làm phiền cũng là chuyện thường.
Hai người lại tiếp tục im lặng làm chuyện của mình, Serena đọc đến một nửa mới ngừng lại, nhìn trời đã tối mới thu gom đi về:
“Đến giờ ăn tối rồi, học trưởng”
Cedric giật mình ngẩng đầu, đứng dậy:
“Vậy cùng đi đi”