Đợi lúc bóng người kia hoàn toàn đến gần Serena mới phản ứng được người này lại thấp như vậy, thậm chí còn thấp hơn cả cô. Dáng người cũng rất nhỏ, nếu là học sinh trong trường thì khả năng chỉ học năm nhất đến năm ba, trừ trường hợp giống như giáo sư Flitwich, có già đến mấy cũng không thể cao hơn được.
Nhưng trường học còn có những người như vậy sao? Serena chưa nhìn thấy bao giờ.
Cô tựa lưng vào lồng ngực phía sau, đột nhiên cảm thấy cũng không sợ hãi lắm, giống như tất cả mọi khó khăn người này đều có thể giải quyết được, vậy nên cứ bình thường lại đi.
Đột nhiên, bầu trời trước mắt cô tối sầm lại, đen kịt. Đôi mắt cô bị một bàn tay che lại.
Sau đó là tiếng tê . . .tê . . . truyền vào trong tai phá lệ rõ ràng.
Con rắn xuất hiện rồi!
Serena có chút lo sợ không yên. Cũng không biết Malfoy có bị tấn công không, mặc dù trong các vụ tấn công thì không có trường hợp nào của phù thủy thuẩn chủng, nhưng biết đâu được lần này là ngoại lệ thì sao?
Mắt cô hiện tại vẫn bị bịt lại, cũng biết bây giờ mà mở ra thì không biết cô sẽ bị hóa đá hay tử vong, nên chỉ có thể dùng tai nghe âm thanh tê tê của con rắn từ từ lại gần.
Và tiếng xào xạt của những chiếc lá đang rung động.
Đến rồi.
Serena bám chặt cánh tay đang ôm cô lại, mồ hôi từ lòng bàn tay toát ra. Hiệu quả của bùa chú giữ ấm đã mất từ lâu, cô không chỉ cảm thấy lạnh người mà cả bên trong cũng lạnh buốt.
Thế nhưng mồ hôi vẫn làm bàn tay trở nên trơn trượt, móng tay cụt ngủn cắm vào da thịt đối phương mới khiến Serena bình tĩnh phần nào.
Tiếng xào xạt . . . xào xạt . . . tê . . .tê . . . ngày càng gần.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại.
Vài giây . . .
Sau đó . . .
Rời đi.
Serena thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không dám cử động mạnh, tiếng hít thở vẫn nhẹ nhàng không phát ra tiếng.
Một lúc lâu sau, khi bàn tay che mắt cô buông ra khiến Serena có thể mở mắt, dần dần thích ứng với một bóng tối khác thì giọng nói trên đầu truyền tới:
“Ngu xuẩn Gryffindor”
Cô cứng người lại.
Làm sao cô có thể quên ngay bên cạnh mình vẫn còn một phần tử nguy hiểm kia chứ.
Serena, mày bị đãng trí thật rồi.
“Ta thật thắc mắc vì sao mũ phân loại lại có thể không cho cô vào Gryffindor trong khi cô có những hành động ngu xuẩn như thế? Hả? Học trò cưng nhà Ravenclaw?”
Đối phương nói tiếp, giọng nói của hắn tận lực đè thấp xuống, âm thanh trầm trầm, nếu không phải hai người đang đứng rất gần nhau thì không chắc cô có thể nghe rõ đối phương nói gì. Nhưng đáng tiếc, Serena nghe không lọt một chữ.
Mặc dù cô cũng thấy hành động này của mình có chút điên rồ, không, phải nói là cực kì điên rồ và đặc chất sư tử, nhưng không nhất thiết phải dùng giọng điệu khó ưa y như thầy Snape để nhạo báng cô như thế.
Tất nhiên, cô cũng không phủ nhận lòng biết ơn của mình đối với người này khi cứu cô một mạng. Nhưng mà . . .
“Tôi . . .”
Serena định nói gì đó, nhưng Malfoy đã quay phắt người lại, mái tóc bạch kim triệt để chìm trong đêm tối, âm thanh lại lạnh đến thấu xương:
“Tò mò luôn luôn không phải là một điều tốt đẹp, nó có thể sẵn sàng giết chết cô bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ cô phải biết điều đó”
Sau đó hắn không quay đầu lại mà bước đi.
“Nơi này chưa bao giờ an toàn”
Serena ngẩn người.
Vì sao hắn lại nói cho cô biết? Cô không hiểu. Rõ ràng số lần hai người chạm mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tình huống cũng không phải tốt đẹp gì, nếu không phải cô sợ hãi cách hắn thật xa thì chính là hắn cười nhạo cô. Hắn ở trong trường luôn luôn không nói nhiều lời dễ nghe, càng đừng nói là giúp đỡ người khác. Ngay cả bạn thân Blaise Zabini của hắn cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa . . . Malfoy vì sao lại ở đây?
Trùng hợp? Có mục đích giống cô? Hay là nguyên nhân khác?
Nhìn chiếc áo choàng đen của người phía trước, Serena không nghĩ người này vào đây chỉ vì ngẫu nhiên, mà đã lên kế hoạch từ trước rồi.
Có thể hắn muốn làm gì đó ở nơi này mà không muốn một người nào biết . . .
Nghĩ đến đây Serena liền cảm thấy mình thật ngu ngốc. Nơi này là rừng cấm, nếu để cho người khác biết mình xuất hiện ở đây thì chẳng phải là không xong à? Ai giống như cô lộ liễu thế này? Hiện giờ chỉ có thể cầu nguyện không có người nào nhìn thấy một học sinh năm nhất dùng chổi bay. Nếu không thì chết chắc.
Serena cũng không nghĩ mình sẽ may mắn như Potter năm trước lọt vào mắt xanh của giáo sư Mcgonagall và vào đội Quiddich.
Cô cũng không có hứng thú đó.
“Còn đứng đó làm gì? Không định trở về?”
Người phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, khó chịu lên tiếng. Trong bóng tối Serena không thể nhìn rõ mặt đối phương nhưng cũng có thể đoán được hắn đang nhíu mày.
Cô do dự một chút liền bước đi theo.
Dù sao thì hiện tại hắn cũng không nhớ ra cô là ai. So với việc đứng ở đây chờ nguy hiểm đến gần thì thà đi theo người kia còn hơn.
Trên thực tế Malfoy Draco mặc dù không phải người tốt nhưng hắn cũng không có ý định làm gì một con nhóc năm nhất không liên quan đến mình.
Mà có thực sự là không liên quan đến hắn không?