Lời ưng thuận nhanh đến mức khiến mọi người sửng sốt, Wilson phu nhân thậm chí còn chuẩn bị những lời khuyên phòng trường hợp cô không đồng ý đành không sử dụng được. Hai người luật sư thì kinh ngạc nhìn cô bé mới chỉ học cấp 2 căn bản không thể tưởng tượng nổi. Họ bị mời đến đây cũng không có ý định thật sự phân chia tài sản, nhưng vì ông Wilson nằng nặc mời đến họ mới miễn cưỡng chấp nhận, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần tay không mà về. Nhưng ai biết được cô bé nhỏ nhắn này lại đồng ý nhanh đến mức bất ngờ. Họ thậm chí còn nghi ngờ gia đình Wilson đã làm gì khiến cô bé phải đồng ý ngay tức khắc như thế này.
Hai chị em nhà Wilson hứng phấn suýt nữa nhảy cẫng lên, nhưng lại bị ông quản gia ép ngồi xuống, nhưng khuôn mặt tỏa sáng đỏ bừng đã bán đứng tâm trạng của hai đứa này.
Serena im lặng quan sát mọi người.
“Tiểu thư Wilson, cháu chắc chứ?” - Một vị luật sư hỏi - “Cháu nên nhớ chỉ cần cháu chấp nhận đề nghị này thì có nghĩa cháu và gia đình ông bà Wilson không có quan hệ huyết thống, và cháu sẽ trở thành trẻ mồ côi”
Cô lắc đầu, lạnh lùng nói:
“Vốn dĩ cháu đã là trẻ mồ côi rồi”
Vị luật sư kia sửng sốt, lại nói: “Trong di chúc của cụ Wilson quá cố có nói nếu cháu đề nghị được nhận tài sản thuộc về mình trước năm 18 tuổi thì vẫn được đồng ý. Cháu thật sự muốn làm như vậy?”
Serens gật đầu, người phương Tây thật sự rất tôn trọng ý kiến của trẻ vị thành niên, họ hỏi thêm một vài ý kiến nữa nhằm chắc chắn vấn đề rồi đứng dậy rời đi. Hẹn ba ngày sau sẽ quay lại, lúc đó cô thay đổi quyết định vẫn còn kịp.
Serena vốn dĩ cũng không muốn thay đổi. Cô muốn rời khỏi đây từ lâu rồi, hiện tại có người mở lời thay cô cớ sao mà không làm.
Thật sự là ở chỗ này chẳng có cái gì khiến cô lưu luyến, ngoại trừ căn phòng ngủ.
Xong việc, Serena bước lên lầu đi vào phòng của mình mà không cần phải đi đâu cả, bởi vì căn nhà này vốn dĩ đã là của cô.
Ba ngày sau, tất cả mọi người đến đúng hẹn và kí tên. Cũng không biết ông Wilson đã làm cách nào mà mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết như vậy. Thậm chí tiền cô có được từ cổ phần công ti cũng lập tức chuyển vào tài khoản của cô ngay sau đó. Hẳn là họ đã chuẩn bị kĩ lưỡng hết rồi, chỉ chờ cô gật đầu một cái là xong.
Serena cảm thán, họ đã thật sự coi cô là quái vật rồi.
Cách thời gian nghỉ hè chưa đến nửa tháng, Serena chính thức chỉ có một mình. Cô không có người thân, không có người giám hộ.
Nhìn căn nhà rộng lớn hiện tại lại trống vắng vô cùng.
Cảm giác trong lòng có chút trống rỗng mà không hiểu vì sao, sau này sẽ không được nghe tiếng hét của bà Wilson, tiếng oán giận của Ellis và tiếng đổ vỡ đồ đạc khi thằng em trai luôn đá bóng trong nhà.
Serena đè xuống cảm giác trống rỗng, cô dự định sẽ đến Hẻm Xéo để đổi hơn một nửa tài sản của mình thành gelleon và cất vào trong kho ở Gringotts. Sau đó đi tìm nhà.
Nếu như trong thế giới Muggle không có gì khiến cô lưu luyến thì cô cũng không muốn ở đây mãi. Dù sao thì Serena cũng là một phù thủy, dù thế nào cô cũng phải có ít nhất một nửa đời người ở tại đó, nên có một căn nhà là điều tất nhiên.
Mua nhà xong còn phải trang trí nội thất và sắp xếp một số thứ mà khả năng phép thuật có hạn của cô không thể làm được. Vì vậy phải tìm một quản gia, . . .
Serena nhìn danh sách những việc cần làm được liệt kê đầy ắp trong trang giấy, trong lòng thầm nghĩ, mùa hè năm nay chắc sẽ không có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Thực tế cho thấy suy đoán của Serena luôn luôn đúng, cho đến khi cô sắp xếp xong mọi thứ cho nơi ở mới của mình thành một ngôi nhà làm xong những việc cần làm thì đã đến cuối tháng tám.
Chỉ vài ngày nữa thôi, một năm học mới lại bắt đầu.