Bên cạnh khung cửa sổ, có một người thiếu nữ đang ngồi ngắm nhìn vầng trăng, khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt long lanh như hạt cườm, sống mũi thanh thoát, đôi lông mày được tỉa cắt đẹp đẽ, chấm điểm thêm đôi môi mỏng căng mọng.
Lâm Phi Đào đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, nhớ lại những gì mà ngày hôm nay mình đã vấp ngã, từ đó chuẩn bị lên kế hoạch trả đũa lại kẻ đã giăng bẫy, hãm hại cô.
Chậu hoa hồng đặt cạnh khung cửa sổ bị Lâm Phi Đào ngắt xụi lơ hết cánh hoa, chỉ còn nhuỵ hoa xơ xác cùng với thân cây đầy gai nhọn.
Nhìn vào bông hoa bị mình gắt trụi, bỗng nhiên trong đầu Lâm Phi Đào chợt nảy số.
"Tại sao mình lại không tìm cách lại để trả đũa bọn họ cơ chứ? Hoa hồng tuy cũng đẹp, nhưng lại có gai nhọn bao quanh, muốn ngắt hái nó thì phải dùng kéo hoặc vật gì đó sắt nhọn khác. Bọn họ muốn hãm hại mình bằng cách trực tiếp thì tại sao mình không trả thù lại bằng cách đi đường vòng?"
Vừa suy nghĩ Lâm Phi Đào vừa đi đi lại lại bên khung cửa sổ, miệng lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó.
Cô đang chìm đắm trong suy tư, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, trên màn hình xuất hiện tên liên hệ quen thuộc.
Lâm Phi Đào bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khẩn cấp.
"Đào Đào, bắt đầu từ mai trở đi cậu phải cẩn thận, kẻ xấu đang rình rập hãm hại cậu."
Cô chưa kịp hỏi lại thì Vy Tố Phi đã ngắt kết nối, khiến cho cô có nỗi lòng bất an vô cùng.
Tại sao số mệnh cô lại trắc trở đến như vậy chứ? Yêu một người lại khó đến như vậy ư?
Nói lại nhớ đến, Lâm Phi Đào lại nhớ về người đàn ông mình yêu mất rồi.
Cả một ngày nay cô không gặp Lục Cảnh Sâm, cảm thấy nhớ nhung da diết vô cùng.
Cô đã hỏi người làm ở trong biệt thự, nhưng nhận lại chỉ là một cái lắc đầu không biết. Ngay cả bác quản gia cũng không biết cả ngày nay Lục Cảnh Sâm đã đi đâu, chỉ biết rằng anh cùng tài xế rời khỏi biệt thự lúc ba giờ sáng.
Lâm Phi Đào tự hỏi lòng mình rằng, lẽ nào người đàn ông đang giận hờn cô sao?
Giận cô là vì cô lén lút uống thuốc tránh thai sao?
Nhưng cô uống đều có lý do riêng của cô. Vì không muốn người đời chế nhạo cho nên cô mới làm như vậy.
Đã mười giờ đêm rồi, Lâm Phi Đào vẫn đứng chờ đợi một người trở về.
Từng làn gió mát lạnh lùa qua, bủa vây lấy làn ra trắng trẻo của thiếu nữ, trêu đùa mái tóc mượt lụa như những áng mây.
Lúc này, Lâm Phi Đào vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, nghĩ về những kỷ niệm mà cô và người mình yêu từng trải qua.
Cay đắng có, ngọt ngào cũng có.
Tất thảy những dư vị tình yêu cô và anh đều trải qua.
Nhưng ngọt ngào nhất vẫn là dư vị của buổi sớm mai, một nụ hôn đánh thức cô dậy vào mỗi buổi sáng.
Lâm Phi Đào chìm đắm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên có thứ gì đó ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Ngay sau đó kéo toàn thân cô ngả về phía sau, tấm lưng bé nhỏ cứ như thế mà át sát vào khuôn ngực tráng kiện của ai đó.
Cô bị hành động đột ngột này thức tỉnh, giật mình ngoảnh đầu lại phía sau. Vào lúc cô quay mặt lại, đập vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp trai như tạc, vừa quen thuộc nhưng đồng thời vừa xa lạ.
"Nha đầu, em vẫn chưa ngủ sao?"
Lục Cảnh Sâm không biết bước vào phòng từ lúc nào. Thấy người con gái mình yêu đang thầm khóc một mình, anh lặng lẽ tiến lại gần cô gái, dùng hơi ấm trong người mình sưởi ấm cho cơ thể bé bỏng đang run rẩy.
Anh nhận thức được tiểu nha đầu này đang nhớ nhà cho nên mới đứng đây một mình mà khóc. Nhìn thấy cô khóc lòng anh đâu có vui, cũng cảm thấy thương tâm buồn một chút.
"Hay là đang đợi anh?"
Vừa nói Lục Cảnh Sâm vừa cúi xuống hôn lên cổ của cô. Động tác thân mật này khiến cho Lâm Phi Đào giật mình, ngay sau đó toàn thân cô thả lỏng, dựa vào lồng ngực của anh ta.
"A... anh... sao anh giờ này mới về..."
Lâm Phi Đào toàn thân run rẩy, nếu để ý kĩ sẽ thấy da thịt cô sởn gai ốc. Cô thật sự không quen cử chỉ thật mật từ phía sau này, cố né tránh nhưng lại bị hai tay to khoẻ của người đàn ông ghim chặt lại.
"Nhớ anh sao?" Nói rồi hai tay anh tiếp tục sờ mó lung tung khắp người cô, khiến cho cô càng thêm chút ngại ngùng, e thẹn.
Anh vừa hôn vào cô, từ từ di chuyển môi lên vành tai nhạy cảm, hé miệng ra mà khẽ cắn tai cô.
"Ưm... đừng... đừng mà..."
Lâm Phi Đào yếu ớt phản kháng lại, nhưng sức lực của cô quá yếu để chống chọi lại với thân thể cường tráng của người đàn ông.
Cô giữ chặt lấy hai bàn tay xấu xa của người đàn ông đang luồn tay vào trong áo, mở miệng cầu xin anh buông tha.
"Ưm... A Sâm... đừng... dừng lại đi..." Lâm Phi Đào thầm than trong lòng, hai mắt nhắm nghiền lại như đang trốn tránh khỏi thực tại.
Khỉ thật, tại sao cơ thể của cô lại nhạy cảm mỗi khi anh đụng chạm đến da thịt của mình đến như vậy?
Người đàn ông này, chỉ vào đường hôn cùng động tác di chuyển trên cơ thể mềm mại đã khiến cho toàn thân cô mềm nhũn.
Cô không ngờ bản thân mình thật nhạy cảm, mới có vài màn dạo đầu cơ bản mà đã gục ngã rồi.
"A Sâm, hay để khi khác, hôm nay em không được khoẻ trong người."
Cả ngày hôm nay Lâm Phi Đào chẳng thấy vui vẻ gì, cộng thêm sáng nay có kẻ hãm hại cô, tối đến lại đứng hàng tiếng đồng hồ để chờ đợi người đàn ông này trở về.
Lục Cảnh Sâm không để vào tai những lời cô gái vừa nói, anh trực tiếp bế bổng cô lên, quay người lại bước chân về phía giường lớn.
"Nha đầu, em có biết anh hiện tại đang nghĩ gì không?" Anh để cô nằm dưới còn mình nằm trên. Ánh mắt chất chứa bao dục vọng nhìn vào con mắt của cô.
Lâm Phi Đào nhận thấy không khí lúc này không được tốt, cô cố né tránh đi ánh mắt thèm khát của anh.
"Anh... đang... đang nghĩ... gì?"
Lục Cảnh Sâm cúi xuống hôn lên đôi môi cô, khiến cho cô không kịp phản ứng lại.
Chỉ là một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn chạm nước trái tim của cô đập thình thịch, tựa như một chú thỏ con không nghe theo sự chỉ dẫn của lý trí, cứ đập bang bang trong lồng ngực cô.
Người đàn ông hôn cô xong, mắt đối mắt với cô mà nói: "Anh đang suy nghĩ làm thể nào để giữ em bên cạnh mình mãi mãi."
Vừa nói Lục Cảnh Sâm hôn dọc cánh tay của cô, sau đó vươn đầu lưỡi ra cuốn lấy đốt ngón tay trỏ của cô.
Lâm Phi Đào cười khổ một cái, cô vốn mở miệng định nói thì bàn tay ranh ma của người đàn ông vuốt ve bên eo cô, sau đó tay anh luồn vào bên trong.
Cô hốt hoảng, vội vàng ngăn chặn bàn tay hư hỏng của anh: "Anh... đừng... anh tính làm gì?"
Khuôn mặt đẹp trai không góc chết của nam nhân ghé sát vào gương mặt đã sớm ửng hồng của cô, nhẹ nhàng nói:
"Anh muốn kiểm tra thân thể em."
Lâm Phi Đào ngu luôn tại chỗ, khó hiểu mà hỏi lại anh:
"Có... có gì mà kiểm tra... chẳng phải em vẫn còn đang... đang nguyên lành sao?"
Tâm hồn của thiếu nữ quá thuần khiết và trong sáng, dường như cô đã quên rằng bản thân mình hồi sáng đã trải qua khoảnh khắc đáng sợ đến mức độ nào. Cô đương nhiên không hiểu ngụ ý ẩn sâu trong câu nói của nam nhân trước mặt.
"Cơ thể của em là của anh, anh không cho phép bất kỳ ai ngoại trừ anh động chạm đến thân thể của em."
Vừa nói Lục Cảnh Sâm luồn tay vào sâu bên trong, ngay sau đó nắn bóp một bên gò đồi non mềm.
"Nhưng... nhưng mà... anh đừng hồ nháo nữa..."
Lâm Phi Đào phản kháng kịch liệt, cô chưa từng nghĩ chuyện này lại bị anh nhanh chóng phát hiện ra.
Làn da mềm mại của cô càng khiến cho ngọn lửa dục vọng bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể của người đàn ông. Anh cúi mặt xuống, thì thầm to nhỏ bên tai Lâm Phi Đào.
"Nha đầu, em càng ngày càng không coi anh ra gì."
Giọng nói trầm đặc của nam nhân khiến cho nhiệt độ trong cơ thể Lâm Phi Đào tăng lên như người bị sốt. Toàn thân cô run bần lên, cô lắc đầu phản đối.
"Không, em... em xin lỗi... đáng lẽ em không nên đụng đến cô ta.
Lục Cảnh Sâm nâng bàn tay trắng nõn của cô lên, nhẹ nhàng đặt nụ hôn dịu dàng lên mu bàn tay cô, giọng nói thoang thoảng như gió.
"Em cũng biết đó, em là người phụ nữ của anh! Anh tuyệt đối không để cho ai khác ngoài anh chạm đến thân thể em."
Vừa nói bàn tay hư hỏng của người đàn ông vuốt dọc sống lưng của Lâm Phi Đào, sau đó dừng tay lại bên eo của cô.
"Hắn ta đã chạm vào chỗ nào? Là chỗ này ư?"
Lực tay đặt bên eo cô bỗng siết chặt lại, ánh mắt trở nên đầy thâm tuý, đa tình.
"Ư... em sai rồi... em xin lỗi..."
Lâm Phi Đào chưa nói hết câu, cánh môi anh đào đã bị người đàn ông khoá lại.
Nụ hôn đầy cuồng nhiệt, càn quét trong khoang miệng của cô. Đầu lưỡi anh ta cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, cháo đảo liên hồi sau đó mút nhẹ một cái.
"Hãy nhớ chỉ có mình anh mới có quyền làm điều đó với em. Không được để người đàn ông khác ngoài anh đụng chạm đến cơ thể em, kể cả người đó có nắm tay hay bế em thế nào đi chăng nữa cũng không được phép."
Cô hừ lạnh một cái, tay siết thành nắm đấm đánh vào lồng ngực của Lục Cảnh Sâm.
"Anh ngang ngược một vừa hay phải thôi. Anh ta cứu em ra khỏi cái bẫy nguy hiểm đấy, ở đấy mà ghen vô cớ đi."