Đầu ngón tay của hắn khẽ siết nhẹ lấy nụ hoa đang chớm nở nơi đỉnh ngọn đẫy đà khiến cho nó cứng lên. Hắn dừng môi lại nơi nụ hoa đó, gặm lấy đỉnh ngọn, tay còn lại của hắn vẫn bận bịu xoa nắn quả đào tiên còn lại.
Đầu lưỡi ma ranh của hắn viền quanh nụ hoa chớm nở khiến cho cảm xúc buồn tê truyền lên đại não của cô, Lâm Phi Đào bất giác ôm chặt lấy đầu của hắn, toàn thân cô ưỡn cong lên tựa như đang muốn nhiều hơn nữa.
Giờ phút này anh ta không còn khái niệm thương hoa tiếc ngọc như mọi khi, răng cửa cửa hắn nhẫn tâm nghiến lấy nụ hoa non mềm của cô. Đau đớn cùng với khoái lạc truyền lên não khiến cho tấm thân trinh nữ của cô bất giác run lên, cuống họng cô thoát âm ra những thứ âm thanh mỹ kiều.
"Ưm…"
Người đàn ông buông bỏ cặp đào tiên đã bị hắn làm cho biến dạng, từng ngón tay của hắn dịch chuyển trên từng tấc thịt của cô khiến cho toàn thân cô nóng ran lên.
Khi bàn tay ấm nóng của Lục Cảnh Sâm chạm vào làn da mịn màn của cô, đầu óc cô rỗng tuếch không thể suy nghĩ gì được thêm, thân thể của cô mềm nhũn ra.
Hắn rướn người mình lên, đặt nụ hôn lên môi cô tựa hồ như đang muốn lôi kéo cô vào cuộc làm tình giữa hai con người khác giới.
Không ngờ nụ hồn cuồng nhiệt trên giường này lại cảm thấy bản thân mình rất gợi tình. Chỉ là một nụ hôn thôi mà đã lấn át ý trí phản kháng của cô.
Tim cô đoạn loạn nhịp trong nồng ngực một lúc một nhanh, tựa như một Tiểu Thỏ Tử không ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn của cô, cứ bang bang lộng hành trong cơ thể cô vậy.
Cảm giác lưu luyến này cứ như đây chỉ là lần đầu tiên hai người tiếp cận da thịt, mỗi tấc da thịt nóng ran của anh ta chạm vào thân thể mát lạnh của cô tựa hồ như một ngọn lửa bập bùng bốc cháy nhúng xuống làn nước lạnh lẽo.
Phút chốc này cô như đang rơi vào giấc mộng của bẫy tình, nhận thấy nơi nó của mình có phần nhớt nhát lạ thường. Cô bất giác khép chặt lấy hai chân mình lại, còn hắn vẫn đăm chiêu gặm nhấm đôi môi mật ngọt của cô đến phát sưng lên.
Từng đầu ngón tay ranh manh xảo trá của hắn lướt nhẹ trên chiếc bụng thẳng của cô, từ từ tịnh tiến xuống nơi nhạy cảm nhất của người thiếu nữ. Hắn không ngần ngại gì mà luồn sâu một đầu ngón tay của mình tiếp xúc vào nơi nhạy cảm nhất của người thiếu nữ, khiến cho cô rùng mình mà khép chặt hai chân lại hơn trước.
"Nơi đó… ưm…"
Phần nhạy cảm nhất của người con gái bị anh đụng chạm vào khiến cho thân thể xử nữ của cô run lên một làn sóng kích tình. Người đàn ông ma sát nhẹ nhàng giữa nơi giao thoa của cửa động, mơn trớn cánh hoa non mềm quyến rũ đến mê người, khai phá những thứ tinh hoa chôn vùi sâu bên trong thân thể ngọc ngà vẫn còn là một tờ giấy trắng của cô.
Hắn tách hai chân cô ra, để lộ ra cảnh xuân phất phới đang mập mờ như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ nhạt của căn phòng. Lâm Phi Đào xấu hổ e thẹn khép nép đôi chân thon thả lại nhưng đã bị cả cơ thể cường tráng của hắn chen ngang vào, khiến cho đôi chân run rẩy của cô không thể che giấu đi cảnh ngày xuân nở rộn.
Ở tư thế mà ám này khiến nơi nhạy cảm của hai con người khác giới tiếp xúc gần nhau hơn, càng khiến cho Lâm Phi Đào đỏ ửng mặt hơn khi thấy vật nam tính của đối phương căng cứng như dây đàn, tựa hồ như nó đang ngẩng cao đầu lên đòi sự tấn công dồn dập vào sâu hang động nhỏ ướt át mê hoặc người kia.
Con thú kiêu hãnh của hắn đang ngẩng cao đầu chờ đợi tiến công cho công việc điều hành này, Lục Cảnh Sâm cũng không phải chờ đợi lâu. Chẳng mấy chốc con dã thú kiêu hãnh của hắn xâm nhập sâu vào trong nơi tư mật của người thiếu nữ, tàn nhẫn hơn là hắn không hề báo trước cô một lời nói nào mà đột ngột đâm sâu vào bên trong của cô.
"Á!"
Bị tấn công bất ngờ, Lâm Phi Đào hét lên, từng đầu ngón tay mảnh khảnh cào mạnh lên tấm lưng cường tráng của hắn, miệng nỉ non mở lời mấp máy cầu xin hắn nhẹ nhàng.
Đau quá, cảm giác đau đớn này có mấy khi người đàn ông nào thấu hiểu được.
Đau đến chết đi sống lại, còn đau hơn những ngày cô đến kỳ dì bà ghé thăm.
Sự đau đớn này chà đạp lên thể xác lẫn tâm hồn của cô, như đang muốn xé rách tấm thân cô thành trăm mảnh vậy, cảm giác đau sướng tột độ truyền thẳng lên đại não của cô làm cho khoé mi cô tuôn trào nước mắt.
Giọt nước mắt này thể hiện cho sự đau buồn hay hạnh phúc?
Cảm giác đau nhức thân dưới pha trộn từng nhịp ra vào đều đặn của đối phương khiến linh hồn cô trôi dạt lơ lửng trên thiên đường.
"Ha~ anh thật tàn nhẫn, không nhẹ nhàng chút được sao? Á…"
Ở nơi giao thoa giữa hai thân thể tạo nên sự bài xích khiến tâm trạng của hắn thêm phần khó chịu hơn, hai tay hắn bám chặt lấy vong eo thon gọn của cô, từng động tác ra vào mãnh liệt khiến cho nhiệt độ trong cơ thể cô phút chốc tăng lên.
"Ưm… ưm… xin… xin anh… nhẹ… nhẹ… nhàng chút… hức…"
Người đàn ông vẫn điên cuồng ra vào mãnh liệt ở thân dưới, bên tai vẫn nghe tiếng rên yêu kiều của người con gái dưới thân mình. Lời nói nỉ non của cô tựa như lời động viên kích thích thêm sức mạnh trỗi dậy của con mãnh thú thân dưới của anh, khiến cho từng cú thúc của anh đều chạm đến tâm động vùi sâu bên trong thân thể của cô.
Giọng nói khàn khàn chứa đầy dục vọng nguyên thuỷ của hắn thì thầm to nhỏ bên tai cô như đang muốn an ủi cơn đau của cô vậy.
"Ngoan, thả lỏng ra một chút…"
"Đau quá!"
Lâm Phi Đào đưa tay lên ôm chặt lấy cổ của hắn, giọt nước mắt mặn chát của cô đọng lên một bên gò má của hắn. Hắn hơi nghiêng đầu mình, hôn lên đường đi của giọt nước mắt của cô.
"Tập trung một chút, từ từ sẽ quen dần."
Cảm giác đau đớn phía bên dưới của cô như chẻ tấm thân cô thành trăm mảnh, toàn thân cô co quắp lại lấy đâu ra sức lực để mà thả lỏng ra cho hắn luồn lách vào phía trong?
"Đau quá… hức…"
Lâm Phi Đào mặc kệ những lời nói tà mị thoát ra khỏi cuống họng của hắn ta, dù cô biết rằng lời nói của hắn như đang xoa dịu cái đau nhức ở thân dưới của mình. Nhưng cô không tài nào mà nghe theo lời hắn để mà thả lỏng tấm thân đang đau đớn này.
Dưới đáy lòng của cô truyền lên một cảm xúc phẫn nộ. Cô chỉ chửi thầm rằng, thả lỏng cái con khỉ. Đau muốn chết mà bắt người ta phải thả lòng, chỉ có kẻ nào si tình thì mới ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh mà thôi.
Nhận thấy nơi liên kết giữa hai người một lúc càng siết chặt hơn, khiến cho thần trí của Lục Cảnh Sâm trở nên điên đảo, hắn không làm chủ được mình nữa mà bất giác xâm nhập sâu vào bên trong, ra vào điên cuồng và vừa mãnh liệt.
Ôi, đùa người à? Lâm Phi Đào bị choáng ngợp bởi cú xông pha mãnh liệt của đối phương. Cô không thể ngờ rằng, bản thân cô không thả lỏng được lại khiến cho bản tính đàn ông của hắn ta mạnh mẽ hơn. Cứ như hắn bị chuốc thêm vài liều trình thuốc kích dục vậy.
Cứ ôm chặt lấy thân thể nóng ran của cô, mặc kệ Lâm Phi Đào van xin nhẹ nhàng nhưng hắn chẳng nể nan gì hết cả, cứ điên cuồng nổi máu chiếm hữu.
Người đàn ông đâu có quan tâm đến cơn đau nhức bủa của cô đâu, vẫn điên cuồng chiếm hữu, ra lại vào hang động nhỏ mê người của cô, vòng eo tinh tráng bắt đầu giao động từng đợt sóng do từng cú thúc mạnh của hắn ta.
Đến bây giờ Lâm Phi Đào mới biết điểm cực hạn của người đàn ông là gì!
Không ngờ đàn ông sau bao năm bị cấm dục, đến nay dường như không thể nào nhẫn nhịn được nữa mà để lộ ra bản tính thú thính của mình.
Không một lời nói trước, không một bước dạo đầu, có lẽ do anh ta không chịu nổi được chất kích thích của thuốc mà trực tiếp tiến thẳng vào sâu bên trong hang động ẩm ướt của cô, từng cú thúc của anh dường như đều chạm đến tâm mật động.
Vật đàn ông cứng cỏi của hắn ta cứ mạnh mẽ xâm chiếm vào sâu bên trong cơ thể của cô, Lâm Phi Đào bất giác hé miệng ra hung hăng cắn lấy bên vai của hắn để kháng cự nỗi đau đớn này.
Con trăn to lớn được hang động nhỏ mê người siết chặt, chôn vùi sâu trong những lớp mị thịt của thân thể cô. Từng cú thúc dường như đều chạm đến tâm động, nơi sâu nhất trong cơ thể của cô như đang nhắc nhở cô về quyền sở hữu độc nhất vô nhị của người đàn ông vẫn còn tia dục vọng nguyên thủy.
Ngoài kia có kẻ đang thi thoảng ẩn mình trong những đám mây mờ đục, ngại ngùng xấu hổ, nấp núp e thẹn, nhưng đôi mắt vẫn mang theo phần hứng thú, vẫn len lỏi chiếu từng tia sáng vằng vặc xuống khung cửa sổ kia. Soi sáng hai thân thể đang trần trụi hoà quyện với nhau theo từng nhịp điệu rung lắc giữ dội của chiếc giường.
Từng cơn gió cuộn mình chạy nhảy khắp nơi, luồn lách qua từng hang cùng, ngõ hẹp, phe phẩy hơi lạnh nhè nhẹ khiến đôi ta thích thú, dù lạnh nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vì có ai đó cạnh bên.