Hai chân mày của Lâm Phi Đào nhíu lại, giọng nói của cô có chút thay đổi: "Tại sao tôi phải trả lời những câu hỏi cô đặt ra?''
Cô ta nhìn Lâm Phi Đào, khoé môi ả ta khẽ nhếch lên: "Tôi là vợ sắp cưới của Lục Cảnh Sâm! Việc người phụ nữ lạ vào phòng làm việc của chồng tôi thì tại sao không tra ra rõ ngọn ngành?''
Lời của người phụ nữ này như sét đánh ngang tai cô, tay cầm hộp cơm có chút run rẩy.
Phải rồi, thì ra cô ấy là vị hôn thê mà thư ký và quản gia nhắc tới, là thiên kim tiểu thư của Mặc gia mà Vy Tố Phi đã nhắc nhở cô đề phòng cô ta sao?
Thảo nào cô ta lại có mặt ở đây, nếu thế thì Lục Cảnh Sâm đang ở đâu?
Nếu cô ta là vị hôn thê của Lục Cảnh Sâm, vậy trên người cô lại mang trên danh phận ba chữ ''gái trà xanh'' sao?
Lâm Phi Đào có chút hụt hẫng trong lòng.
Việc tốt nhất bây giờ cô có thể bảo vệ bản thân mình là che giấu sự thật. Cô không thể để cho cô ta biết được cô là người yêu của Lục Cảnh Sâm.
''Tôi đến mang cơm cho Lục tổng?''
''Cô là shipper?'' Ả ta nhìn cô mà ngờ vực, cô cũng chả biết lấy lý do gì mà gật đầu.
Mặc Ái La nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống dưới mà đánh giá: "Sinh viên giờ đây hay làm việc ngoài giờ để kiếm thêm thu nhập vậy sao? Mà trông cô cũng xinh gái như vậy, làm trong ngành giao hàng có ý đồ xấu không?''
Lâm Phi Đào không để ý đến lời đánh giá của ả ta, cô đặt hộp cơm trên bàn làm việc.
Lúc cô đến gần hơn, Mặc Ái La lại càng nhìn rõ vẻ đẹp tự nhiên của cô. Ả ta hận sao lại có người đẹp hơn cô đến vậy? Nếu để chồng tương lai của cô nhìn thấy liệu anh ấy có rơi vào bẫy tình không?
Mặc Ái La nhìn cô với ánh mắt căm ghét, lòng đố kỵ của ả ta lại tràn đầy trong lòng. Cô ta chỉ muốn một tay rạch nát làn da trắng hồng không tì vết kia, nhưng hận mỗi tội là cô ta chưa đủ để làm điều này.
''Từ giờ đã có tôi ở đây! Sau này nếu như chồng tôi đặt cơm bên ngoài thì phiền cô đưa cho người khác giao tới đây! Tôi không muốn một nữ shipper xinh đẹp như này để để quyến rũ chồng tôi!''
Lâm Phi Đào im lặng nhìn ả ta không nói gì.
Nhìn vẻ mặt tức giận không nói lên lời của đối phương, Mặc Ái La nhìn cô nở một nụ cười khiêu khích.
Lâm Phi Đào cũng không có rảnh để đôi co chuyện nhỏ này với ả ta, cô vốn dĩ là người trong cuộc. Với lại giờ cô chối cãi thêm lời nào cũng càng khiến cho cô ta thêm hoài nghi.
Im lặng là cách tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề!
Lâm Phi Đào quay người rời đi.
Ả ta nhìn bóng lưng của cô, nhẽ nhếch mép lên nở nụ cười đắc ý.
Vào lúc tay cô định cầm vào tay nắm cửa thì cửa đột ngột mở ra, tay cô vẫn đông cứng trong không trung bị một lực phía trước nắm lấy kéo tay cô, toàn thân cô giờ đây mất đà cứ thế ngã nhào về phía trước. Chẳng mấy chốc thân hình bé nhỏ của cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp, bên tai nghe rõ nhịp tim đập trong lồng ngực.
''Ai là chồng của cô?''
Nghe giọng nói lạnh lùng của Lục Cảnh Sâm, ả ta thu lại hai chân để xuống dưới đất, ánh mắt bối rối mà nhìn chằm chằm vào thứ anh đang ôm chặt vào trong lồng ngực.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của hắn, ả tay vội vàng cuống quýt đứng dậy khỏi ghế, dịch chuyển ra mép bàn làm việc.
''A Sâm, anh quay lại rồi!''
Lục Cảnh Sâm nhìn ả ta với vẻ mặt không chào đón, động tác bất thình lình bế bổng Lâm Phi Đào lên, ánh mắt lạnh lùng không thèm liếc xéo đến vị khách không mới.
"Cô không xứng để gọi tên tôi."
Người đàn ông bế Lâm Phi Đào lại gần ghế sofa, đem cô gái nhỏ ngồi lên đùi mình. Lục Cảnh Sâm để cô đối diện với gương mặt lạnh lùng tựa như tảng băng ngàn năm chưa có dấu hiệu tan chảy. Không nói một lời nào với cô, hắn quay sang nhìn về phía thư kí Hạo đang đứng gần đó.
''Kêu người đến thay chiếc ghế khác cho tôi!''
Lâm Phi Đào nghe anh nói vậy khẽ cưỡi thầm, còn ả ta thì trợn tròn mắt nhìn anh: "Anh... anh đây là có ý gì?''
Lục Cảnh Sâm không thèm liếc nhìn cô một cái, vẫn vuốt ve mái tóc người con gái đang ngồi gọn trong lòng.
''Tôi không muốn người khác ngồi lên ghế của tôi! Thật dơ bẩn!''
Mặc Ái La tức giận không nói lên lời nào thêm, ả ta nhìn lấy Lâm Phi Đào đang nằm im trong vòng ôm của người đàn ông mình yêu mà trợn mắt trừng không rời, hai tay siết chặt.
Cô ta chỉ là một hạng gái shipper nghèo rách mồng tơi mà cũng xứng cho vị hôn phu của cô ẵm vào lòng thế kia sao?
Thật không công bằng một tẹo nào!
Mặc Ái La đôi mắt tràn ngập ánh nhìn hổ dữ, trong phân tâm muốn nhào tới cắn xé người phụ nữ giật chồng cô ta.
Ả ta sải bước chân rộng đến gần phía sofa, ngón tay trỏ chỉ về Lâm Phi Đào, ánh mắt giận giữ nhìn vào Lục Cảnh Sâm.
''Cô ta chỉ là một hạng gái nhà quê xưng để anh ôm ấp trong lòng sao?''
Rõ ràng người được một ấp trong lòng anh phải là cô ta mới đúng chứ! Trong lòng Mặc Ái La tỏ ra bất mãn mà chất vấn anh.
Lục Cảnh Sâm nhìn cô bằng nửa con mắt, giọng nói lạnh lùng như băng tan hai cực khiến cho ả ta cảm thấy xù lông gáy.
''Tôi ôm ai cần cô quản sao? Tôi ôm vợ tôi cũng cần phải thông qua sự đồng ý của cô sao?''
Ôi mẹ ơi! Lâm Phi Đào vội vàng đưa tay lên che miệng anh lại. Anh đây là đang mượn đao giết người đó. Khó khăn lắm cô mới vượt qua màn tra khảo của cô ta, vậy mà giờ đây anh lại nói với cô ta rằng cô là vợ của anh.
Đùa gì thì có thể đùa được nhưng đùa về danh phận thì không an toàn một chút nào đâu! Đùa như này là đang khác gì đạp cô xuống hố lửa sâu không đáy đó!
Lâm Phi Đào nhìn anh bằng ánh mắt cầu khuẩn, ý cô muốn nói rằng anh có thể rút lại lời nói ban nãy có được không? Tại cô không muốn phải lên kế sách đối phó mưu kế của tình địch.
Lục Cảnh Sâm không để ý đến ánh mắt cầu khẩn của cô ngược lại anh lại nắm lấy tay cô mà đưa lên môi của mình, đặt một nụ hôn da diết vào làn da mịn màng như tuyết của người con gái.
''Có gì phải sợ đâu chứ? Em là vợ của anh, anh không phải vì chuyện riêng của bản thân mà làm em sinh ghen trong lòng.''
Ôi fuck! Hình như người yêu cô tự luyến đến điên rồi sao? Cô lấy lý do gì để sinh ra axit axetic giống như anh chứ? Cô đâu có tính nhỏ mọn như anh.
Còn ả ta khi nghe anh nói thế mà chết lặng trong giây phút, toàn thân hoá đá, bên tai vẫn vang vọng lời nói ban nãy của anh. Cô ta không tin vào những gì tai vừa nghe thấy, cứ ngỡ tai mình có vấn đề nhưng hành động ân ái của anh dành cho người phụ nữ kia khiến cho cô ta tức điên lên, lườm Lâm Phi Đào muốn nổ tung con mắt.
Hai tay cô ta siết chặt run run bên cạnh hông, ánh mắt có chút đỏ hoe nhìn lấy người đàn ông mà cô ta đã yêu thương hết mình.
''Lục Cảnh Sâm! Anh đang nói nhảm cái gì vậy?''
Giọng nói của cô ta thêm phần nghẹn ngào: "Em mới là vợ của anh! Mẹ anh chỉ chấp nhận em là vợ của anh!''
Lục Cảnh Sâm vô tư trả lời cô: "Tôi lấy vợ hay mẹ tôi lấy?''