Cánh cửa phòng từ từ mở ra, một gương mặt quen mắt ngày nào xuất hiện. Tài xế lái xe mang biểu cảm dễ gần gũi như bao ngày, bỗng hôm nay xuất hiện, anh ta để lộ rõ biểu cẩm khẩn cấp trên gương mặt.
Không cần ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Sâm cũng biết người vừa tới là ai. Một tay hắn kẹp điếu xì gà vẫn còn toả khói, tay còn lại chống vào tay nắm ghế, đầu tựa vào, hai mắt hắn nhắm nghiền. Miệng hắn nhả ra một làn khói đục trắng, thanh âm lạnh lùng vang vọng khắp cả căn phòng.
''Điều tra tới đâu rồi? Lô hàng đó là do ai nắm giữ?''
Người vừa đến là thuộc hạ hắn tin tưởng nhất, bao nhiêu nhiệm vụ dù khó hay dễ đều đến tay Hoàng Nghị và được anh ta xử lý hoàn thành.
''Hiện tại lô hàng vũ khí đã bị Phùng Uyên Tác chiếm giữ. Nghe nói ông ta đã cướp lô vũ khí đó từ tay nhị thiếu gia. Hiện tại đang ở vùng biển Hymailer nước Shinsy.''
Hoàng Nghị cúi đầu kính cẩn, đưa tay đặt đống tài liệu trước mặt Lục Cảnh Sâm. Hắn nhìn đống tài liệu này mà mặt tối sầm lại.
''Chú nói… lô hàng Phùng Uyên Tác cướp đoạt từ tay Cảnh Sơn?''
Hắn ta trầm tư suy nghĩ. Em trai hắn, Lục Cảnh Sơn vốn từ nhỏ đã lớn lên bên đất nước Anh Quốc. Lại là người cầm đầu trong giới buôn bán vũ khí ngầm. Nay số lô hàng đáng giá hàng trăm tỷ đã bị đánh cắp, nhất định Lục Cảnh Sơn sẽ gây khó dễ, hoặc là về nước nhờ sự trợ giúp của Lục Cảnh Sâm.
''Vâng! Nhị thiếu gia vốn giao lô vũ khí này đến người cầm đầu Mafia ở Maylo.''
Vẻ mặt của Lục Cảnh Sâm lúc này càng toát ra luồng khí chết chóc. Không biết do thời tiết lúc hơn ba giờ sáng hay do người đàn ông nghiêm nghị trong phòng mà Hoàng Nghị cảm thấy có luồng không khí se lạnh phảng phất qua đây. Anh ta toát mồ hôi lạnh khẽ liếc nhìn về Lục Cảnh Sâm, thấy hắn không nói năng gì, anh ta tiếp tục nói tiếp.
''Dạo gần đây lão gia bên Anh Quốc dính vào vụ hỗn độn của Hoàng tộc. Theo như tôi điều tra, mấy ngày gần đây các Giáo hoàng trong hoàng tộc Madam đang nổi lên tranh chấp. Bọn họ đang lên kế hoạch tìm tiểu thư Athena, người mà hai mươi năm trước đã đánh cắp báu vật của Hoàng gia. Nhưng báu vật đó không may bị mất tích trong lần trốn chạy, chính vì vậy bọn họ đang tìm người mang trên mình máu phách hoàng để tìm ra thứ đó.
Vụ hỗn đoạn này ngay cả lão gia cũng nhúng tay vào. Nhân cơ hội này mà nhị thiếu gia tổ chức vụ buôn bán lớn. Khi lô hàng đó được vận chuyển trên đường biển sang biên giới Maylo thì bỗng nhiên bị Phùng Uyên Tác cho thuộc hạ đến cướp.
Do lúc đó nhị thiếu gia không có mặt, chỉ cử một vài thuộc hạ tin cậy chỉ huy chuyến đi này. Đối phương thì quá đông, người của nhị thiếu gia căn bản chống lại không nổi nên đã bị người của ông ta cướp đi lô hàng dễ như ăn bánh.
Tối qua tôi đã nhận cuộc thoại của thủ lĩnh Mafia, anh ta nói muốn nhờ thủ lĩnh đoạt lại lô hàng từ tay Phùng Uyên Tác.''
Mặc dù Lục Cảnh Sâm đã rời khỏi tổ chức đã hơn ba năm, thuộc hạ đi theo hắn vẫn luôn trung thành, vẫn luôn gọi hắn hai tiếng “thủ lĩnh” như khi ở trong tổ chức.
"Tôi đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, ở đây không phân biệt đen trắng, không ai là thủ lĩnh băng đảng nào cả. Lời tôi căn dặn chú để gió lọt qua tai rồi bay mất sao?"
Lục Cảnh Sâm mặt mày khó chịu đăm đăm, hai tay đưa lên day day thái dương, giọng nói đanh thép thoát ra khỏi cuống họng.
"Thưa thủ lĩnh, tôi không bỏ được thói quen này..."
"Đã ba năm rồi, đến chừng nào chú mới hết quen?"
Hoàng Nghị cười khổ một cái, anh hơi nghiêng đầu mà giáo huấn, sau đó không quên nhắc nhở.
"Đừng phải để tôi nhắc thêm một lần nữa. Tôi không thích một câu phải nhai đi nhai lại nhiều lần."
Hoàng Nghị thầm mếu máo, song vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của đối phương.
"Vâng, thưa anh Lục."
"Còn về phía thủ lĩnh Mafia thì sao? Anh định tính thế nào?"
Hoàng Nghị nghĩ bụng, thủ lĩnh Mafia trước kia đã từng cứu Lục Cảnh Sâm thoát khỏi mưa bom bão đạn, mưu kế khôn lường của kẻ địch. Vì vậy hai người sớm đã trở thành bạn xã giao, mỗi khi khó khắn đền tìm để mà bổ trợ cho nhau.
Điều khiến thủ lĩnh Mafia không khỏi ngạc nhiên khi nghe tin người anh em tốt rút khỏi tổ chức, từ đó ngắt mọi thông tin liên lạc với anh ta. Cũng may Hoàng Nghị đã nói cho anh ta biết cuộc sống hiện tại của Lục Cảnh Sâm ra sao. Biết được đáp án, anh ta cũng không muốn làm phiền, cũng không có tìm cách liên lạc đến Lục Cảnh Sâm.
Nhưng vụ việc lần này quá lớn, tốn tiền tỷ mà lô hàng đó rất quan trong vì vậy anh ta phải tìm đến tên sát thủ khét tiếng khi xưa để trợ giúp. Anh ta chỉ có cầu cứu gián tiếp thông qua Hoàng Nghị.
Nghe Hoàng Nghị thuận lại sự việc, Lục Cảnh Sâm chỉ biết mặt đanh lại. Hắn ta tỉ mỉ theo dõi chi tiết đống văn kiện liên qua đến hàng hoá.
Không khí trong căn phòng rơi vào trầm mặc một hồi lâu, kẻ lạnh lùng quan sát, kẻ lo sợ tim đập chân run để chờ đợi mệnh lệnh.
Giờ đã gần bốn giờ sáng, nền trời cũng có chút biến chuyển màu sắc. Lục Cảnh Sâm giọng lạnh ra lệch cho Hoàng Nghị.
''Chuẩn bị máy bay đi một chuyến sang Maylo.''
Lục Cảnh Sâm không nói nhiều thêm, hắn đứng dẫn rời khỏi vị trí đi ra khỏi thư phòng riêng. Theo sau bước từng bước chân của hắn vẫn là Hoàng Nghị, hình ảnh bóng lưng hai người đàn ông phút chốc biệt tăm trong bóng tối của căn biệt thự. Bước đi không ra một tiếng động. Không gian rơi vào yên tĩnh như mọi khi.
Mang theo chút hơi lạnh của đêm đã qua đi. Những tia nắng ban mai len lỏi vào khung cửa sổ, từng tia nắng ấm áp ngày mới ôm lấy thân thể của cô gái đang nằm trên chiếc giường lớn. Tấm chăn mỏng chỉ đắp ngăn eo không thể che đi đường cong trên cơ thể của cô gái.
Những con gió đầu tiên sà vào khung cửa sổ, khát khao bủa vây ôm lấy thân thể quyến rũ của cô gái. Lâm Phi Đào bị cái thứ mát mẻ lành thứ tỉnh, cặp mi đen tuyền chớp động, thân thể lười biếng khẽ trở mình uốn éo.
Qua một đêm đầy kích tình, toàn thân của Lâm Phi Đào chỗ nào cũng đau nhức. Cô không nhớ đêm qua bản thân mình đã lên cao trào bao nhiêu lần, mỗi khi tỉnh lại vẫn thấy Lục Cảnh Sâm ra vào trong cơ thể cô, miệng hắn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại một câu. Lâm Phi Đào không nghe rõ hắn ta đã nói gì với mình.
Cô lấy hết sức lực còn lại trong mình, hai tay chống lên drap giường gồng mình ngồi thẳng dậy. Tấm chăn mỏng theo đà trượt xuống để lộ ra cặp đào tiên to tròn, làn da trắng mịn phủ đầy vết hôn ám muội.
Lâm Phi Đào quấn chăn lên người, khó khăn bước xuống giường. Bàn chân run rẩy bước đi đầy khó khăn trên sàn nhà mát lạnh. Phải một lúc lâu cô mới lết được người đến phòng tắm, ngầm mình thư giãn trong làn nước mát lạnh.
Đêm qua bị đóng cọc suốt đêm, Lâm Phi Đào chỉ lo sợ ngày hôm sau đi bằng hai hàng. Dáng đi không đẹp đẽ này sẽ thu hút ánh mắt châm biếng của từng sinh viên trong trường.
Càng nghĩ Lâm Phi Đào mặt nóng ran. Cô tát nước lên mặt để làm mình tỉnh lại. Hôm nay là đầu tuần rồi, cần phải đến trường nữa nhưng cần phải nghĩ cách che chắn những vết hôn này.
Sau khi diện trên mình bộ đồng phục, Lâm Phi Đào bước ra khỏi phòng tắm. Ngay lúc này cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó vọng đến bên tai cô là một giọng nói trầm ấm của một người.
"Chị Đào, chị đã dậy chưa?"
Lâm Phi Đào nghe thấy tiếng giọng của Khả Ái, lòng cô khẽ trùng xuống, gài nốt cúc áo cuối cùng rồi đáp lại đối phương.
"Chị đang thay đồ. Em cứ xuống trước đi."
Tiểu Ái nghe cô căn dặn xong liền vâng vâng dạ dạ, ngay sau đó xuống phòng khách, tiếp tục công việc của mình.
Từ trong ngăn kéo mở ra, Lâm Phi Đào thở dài một cái, lấy ra một tuýt thuốc mỡ, ánh mắt mệt mỏi nhìn đăm chiêu.
Mọi lần sau khi mây mưa xong, nơi đó của cô luôn được Lục Cảnh Sâm rửa ráy sạch sẽ, sau đó nhân lúc cô ngủ say anh đã lén lút bôi thuốc mỡ cho cô.
Nhưng lần này thì lại khác. Có lẽ anh thất vọng vì cô có ý định huỷ mầm giống của anh trong cơ thể cô cho nên anh mới giận dỗi không thèm bôi thuốc cho cô, để cô tự túc làm công việc này.
Việc bôi thuốc cũng chẳng mấy suôn sẻ. Nơi đó của cô bị anh dày vò đến sưng tấy, bôi thuốc khó khăn cộng thêm nước mắt cô lăn trào trên khoé mi.
Vừa đau vừa ngứa ngáy. Bảo sao Lục Cảnh Sâm toàn nhân lúc cô chìm sâu vào giấc ngủ mới dám bôi thuốc cho cô, thì ra anh sợ cô đau nên mới làm vậy.
Phải mất hơn năm phút Lâm Phi Đào mới bôi thuốc xong, hai chân cô run rẩy mà đi đến phòng tắm, tiến lại gần bồn rửa mặt mà rửa tay.
Khó khăn lắm cô mới rời khỏi phòng ngủ. Ra khỏi phòng thì Tiểu Ái bắt gặp, dìu cô xuống phòng ăn, sau đó giúp cô gọi xe taxi mà đưa cô đến trường.