• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mái tóc mềm mại của Lục Cảnh Sâm rủ xuống gương mặt thanh tú của Lâm Phi Đào khiến cho cô cảm thấy hơi nhột. Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền lại, đầu cô hơi nghiêng để tránh đi thứ tạo cho cô cảm giác buồn ấy. Không biết trong giấc mơ cô đã bắt gặp được ai mà lại khẽ gọi tên của một người đàn ông khác.

''Uhm... Lãnh Phong...''

Lâm Phi Đào đột nhiên nói mơ, trong mơ cô gọi tên một người đàn ông khác không phải Lục Cảnh Sâm khiến cho anh sững người toàn tập. Dừng lại tất cả các thao tác, đôi mắt dã thú của anh nhìn chằm chằm vào Lâm Phi Đào.

Ha, hay lắm! Dám gọi tên người đàn ông khác? Lâm Phi Đào, hình như tôi chiều em nhiều quá đâm ra em hư đúng không? Có lẽ tôi nên dạy dỗ em đúng cách mới được! Đáy lòng của Lục Cảnh Sâm truyền lên một tia lửa dục vọng.

Vừa chiều nay vui vẻ nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông khác vậy mà đêm đến lại gan to nhắc đến tên người đàn ông khác trước mắt con sói lang hay sao? Mùi ghen tuông, mùi axit nồng nặc khó ngửi tràn ngập khắp căn phòng.

Lâm Phi Đào đột nhiên cảm thấy khó thở, trên bầu ngực truyền đến một cơn đau nhức bủa vây. Cô bàng hoàng mở to mắt.

Nhìn thấy Lục Cảnh Sâm hai tay không ngừng nhào nặn cặp đào tiên của cô, đôi môi anh ta mơn man trên làn da mịn màng trước ngực khiến cho Lâm Phi Đào toàn thân rùng mình nổi da gà.

''Lục... Lục Cảnh Sâm, anh đang làm trò gì vậy?''


Dạo này Lâm Phi Đào tập trung cao độ về việc bản vẽ thiết kế cho nên mấy ngày này cô luôn cảm thấy trong mình mệt mỏi. Đến tối về nghỉ ngơi thì bị Lục Cảnh Sâm ôm chặt trong lúc ngủ không thể cựa quậy được. Hôm nay cô cứ tưởng là mình được một giấc ngủ ngon ai ngờ lại bị loài lang sói này quấy nhiễu rồi.

Cô theo quán tính mà vùng mình dậy, hai tay chống trước cơ ngực rắn chắc của Lục Cảnh Sâm ra sức đẩy mạnh hắn ta ra, bản thân mình cố gắng trốn thoát khỏi đôi tay đang làm ý đồ đen tối.

Lục Cảnh Sâm thấy cô tỉnh giấc, không giải thích một lời nào lập tức hung hang khoá môi cô lại. Cô bị anh hôn đột ngột, tứ chi giãy giụa không ngừng, bản thân cố gồng mình thoát khỏi nụ hôn táo bạo kia, nhưng bị Lục Cảnh Sâm ghì chặt hai tay lại lên trên đỉnh đầu.

Trái tim của Lâm Phi Đào đập loạn nhịp trong lồng ngực, hô hấp hổn hển không ngừng, cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay của Lục Cảnh Sâm nhưng lại càng bị anh giữ chặt hơn, đầu lưỡi anh khuấy đục trong khoang miệng cô không ngừng nghỉ.

Lâm Phi Đào không hiểu bản thân mình đã làm gì sao mà tuyệt nhiên bị anh cưỡng bức như này khiến trong lòng cô nổi lên máu phẫn nộ. Cô không thể để cho anh ta tiếp tục khoá chặt lấy miệng mình nữa, lập tức cô mím chặt môi mình lại không cho đầu lưỡi của anh xâm nhập vào.

Thấy người con gái nằm dưới phản kháng lại, chân mày của Lục Cảnh Sâm nhíu lại trong đêm tối. Anh đưa tay đang nắn bóp một bên quả đào tiên đặt trên má cô mà ra sức bóp mạnh.

Lâm Phi Đào đau quá không chịu được mà đành mở rộng khoang miệng ra, Lục Cảnh Sâm lợi dùng tình thế đó là thuận lợi tiến lưỡi mình vào sâu bên trong miệng cô. Hương vị ngọt ngào của xử nữ khiến cho Lục Cảnh Sâm mê mẩn, anh vương vấn đầu lưỡi mềm mại của cô, tham lam thưởng thức hương vị riêng của cô, hương vị trinh nữ ấy vừa ngọt ngào lưu luyến, vừa quyến rũ nhớ nhung da diết khiến cho dục vọng nguyên thuỷ trong người anh đạt đến điểm cực độ.

Mỗi một lúc hơi thở ngày càng giảm xuống, Lâm Phi Đào bị hôn đến ngạt thở không có chỗ thối lui. Không còn cách nào khác, Lâm Phi Đào ra sức cắn mạnh một cái vào đầu lưỡi của anh, lập tức trong khoang miệng cô cảm nhận được vị máu tanh của đối phương.

Cú cắn lần này khiến cho Lục Cảnh Sâm cảm thấy đau điếng người nhưng anh chỉ hừ lạnh một tiếng mà không chịu buông thả cô ra. Vẫn ra sức thúc đẩy hương vị mật ngọt có trong khoang miệng của cô để mà hút lấy hút để. Nụ hôn lần này của anh ta lại cuồng nhiệt hơn ban đầu, cứ như ép cô phải nuốt trọn mật ngọt tình yêu pha lẫn mùi vị tanh tanh từ đầu lưỡi của anh.

Lâm Phi Đào cảm thấy toàn thân mình bất lực, cơ thể mềm nhũn tựa như không còn sự sống. Cô không còn sức để gồng mình phản kháng ý chí cuồng bạo đen tối của anh, cơ thể cô dần dần thả lỏng mặc cho giờ này anh muốn làm nhục cô thế nào thì làm.

Một cỗ cảm xúc khó tả dồn thẳng lên đại não của Lâm Phi Đào khiến cho cô cảm thấy bản thân mình có chút tội lỗi. Cô không hiểu tại sao, tại sao những thứ đồi bại này cứ xảy ra với mình như vậy? Cô chưa có chuẩn bị sẵn tinh thần cơ mà, tại sao cứ phải ép cô nghe theo sự ruồng buộc cơ chứ?

Có phải lần này cô mấy trong trắng thật không? Nghĩ đến việc bản thân mình phải trải nghiệm làm việc đó, đáy lòng Lâm Phi Đào dâng trào lên một nỗi cảm xúc nghẹn ngào, sống mũi cay cay, hốc mắt tràn ngập giọt nước mặn chát.

Hai bên khoé mi của cô từ từ chảy ra những dòng nước mắt dài.

Thấy cô không còn phản kháng lại mình nữa, chỉ thấy miệng cô nấc theo từng đợt. Lục Cảnh Sâm buông bỏ cánh môi bị hôn cho đến sưng phù lên, bên tai anh truyền đến tiếng khóc thít thút, anh sững người nhìn vào Lâm Phi Đào đang không ngừng chảy lệ dài bên hai khoé mi.

''Lục Cảnh Sâm, anh sao vậy?''

''Tại sao anh lại làm chuyện đó?"

''Không phải anh đã hứa với em đợi đến lúc em chấp thuận làm chuyện đó với anh mà!''

"Hiện tại em không thể giúp anh thỏa mãn cơn thèm khát đó, nhưng xin anh đừng ép em có được không?''

''Hãy cho em thời gian từ từ để em học cách lấy lòng anh...''

Sau khi đôi môi cô không còn bị anh khoá nữa, lập tức cô đưa tay lên che miệng lại, vừa nói vừa khóc khiến cho Lục Cảnh Sâm có chút đứng hình.

Nhìn thấy người mình yêu rơi lên cũng khiến cho anh lòng đau như thắt lại. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng gạt đi những giọt lệ mặn chát ấy, nhẹ nhàng hôn lên má cô.

''Xin lỗi, là anh đã ngoan cố!''

Anh đây bị gì vậy? Sơ hở một tí đã ghen tuông vô lý rồi, anh cảm thấy bản thấy mình sao quá nhỏ nhen ích kỷ đến như vậy?

Rõ ràng anh đã cho cô một thời gian để cô chấp nhận làm điều đó với anh cơ mà, sao anh lại ép buộc cô phải nghe theo lời anh?

Thấy cô khóc khiến cho ý nghĩ đen tối của anh dần bình tĩnh lại, dục vọng nguyên thuỷ của anh cũng đã hạ nhiệt trong đáy lòng.

Nhưng nghĩ tới người mình yêu vui vẻ với người khác lòng anh lại truyền đến một cơn thịnh nộ khó có thể kiểm soát. Lục Cảnh Sâm chỉ hận ngay lúc này không thể dạy dỗ cho cô một bài học. Nghĩ đến cô còn nhỏ đang trong độ tuổi ăn học nên anh đành cắn răng nhẫn nhịn, lửa dục vọng trong người anh cũng đã nguội tắt hết.

Lục Cảnh Sâm chỉnh trang lại áo choàng tắm của cô, ôm chặt cô vào lòng, cằm anh đặt nhẹ trên trán của cô.

''Chỉ là anh không muốn nhìn em nằm trong vòng tay của người khác và trong mơ gọi tên người đàn ông khác không phải tên tôi.''

Nghe Lục Cảnh Sâm nói khiến cho cô đứng hình vài giây.

Anh ta nói không muốn nhìn cô nằm gọn trong cái ôm của người khác, lẽ nào chiều nay anh đã nhìn thấy học trưởng bế cô sao?

Lâm Phi Đào vội vàng gồng mình đè lên ngực của Lục Cảnh Sâm, luống cuống vội vàng giải thích.

"Lục Cảnh Sâm, anh nghe em giải thích được không?''

''Hồi chiều do em đi không cẩn thận nên bị chuột rút chân, học trưởng thấy thế mới giúp em đến phòng y tế...''

Cô giải thích như vậy không biết có làm anh vơi đi sự nghi ngờ trong lòng hay không, trong lòng cô tràn ngập sự hy vọng.

Lục Cảnh Sâm không chờ cô nói hết, hai tay mình ôm chặt lấy cô khiến cho cô có chút khó thở: "Anh biết! Còn người tên Lãnh Phong là ai?''

Lục Cảnh Sâm hỏi cô, anh rất muốn biết người đàn ông cô gọi tên trong giấc mơ là ai? Có quan hệ như thế nào với cô? Cô đã có mình anh rồi không thấy đủ mà lại nhớ nhung đến người đàn ông khác sao?

Ghen vì lý do này có được gọi là xứng đáng không chứ? Người yêu còn sống khoẻ mạnh ngay trước mắt không nhớ nhung ngày đêm thì thôi lại còn có gan đi nhớ đến người tình khác?

Con trai trưởng thành chín chắn bị đả kích nặng về tinh thần này không có một ai là không bể hủ giấm.

Lâm Phi Đào nghe câu hỏi của anh có chút sững người. Cô không hiểu lý do tại sao trong giấc mơ cô lại gọi tên bạn thân hồi nhỏ của mình. Chỉ là hơn chục năm nay không gặp mặt nhau thôi mà, có nhất thiết gọi tên người ta trong giấc mơ không?

Nhắc đến Lãnh Phong cô lại nhớ đến Vy Tố Phi.

Hai người bọn họ từng là bạn thân từ thuở ấu thơ của cô, hồi nhỏ là bộ ba hoàn chỉnh, quấn quýt với nhau như hình với bóng, vậy mà lớn lên mỗi người một ngả không ai cùng chung con đường cũng khiến cô cảm thấy cô đơn lạc lõng giữa dòng đời vô tận mỗi khi nhớ về bọn họ.

''Cậu ta là bạn thân hồi nhỏ của em và Vy Tố Phi!''


Cô không muốn giấu diếm anh thêm phần nghi ngờ, lập tức kể lại toàn chuỗi sự việc thuở nhỏ của mình cho anh nghe.


Lục Cảnh Sâm chỉ biết im lặng từ đầu đến cuối mà nghe. Đến khi nghe cô tường thuật lại xong, đáy lòng anh có chút giãn ra không còn cục xúc khó chịu như bay nãy nữa.


''Thì ra là vậy! Xem ra anh hiểu lầm em hơi nhiều rồi!''


"Anh hở một tí là ghen tuông! Anh chẳng hiểu em gì hết." Lâm Phi Đào vùi mặt vào lồng ngực của anh, giọng nói pha chút làm nũng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK