Đáy lòng cô trào dâng một cảm xúc vô cùng lạ lẫm, vừa đau đớn lại vừa chua xót nghẹn ngào. Nó khiến cô ruột đau như thắt lại, tựa hồ như một cặp răng nanh thú dữ vồ lấy bóp nghẹt tâm trí cô.
Cô còn gì để mà tiếc nuối?
Cớ sao người đau lòng khi nghe lời nói này?
Chẳng phải sáu tháng trước cô đã chọn cách rời xa anh sao?
Xa cô rồi, anh có người mới thì đâu có phiền màng đến cô?
Cô đã hối hận sao?
Hối hận lần đó nói câu tạm biệt?
Hối hận khi đó nói lời chia tay?
Quá khứ đó, mảnh kí ức của sáu tháng trước, cô làm gì, lý do tại sao cô nói lời chia tay, đáy lòng cô hiểu rõ, và thậm chí trời cũng là người thứ hai biết rõ mảnh tình đầu giữa anh và cô vỡ vụn tan thành sương khói bởi một thế lực phản diện.
Anh nhìn cô, cô đáp lại ánh mắt của anh bằng cặp mắt long lanh đã ngập giọt lệ.
Cứ như vậy bốn mắt đối diện nhau không nói lên lời, không khí căng thẳng trong căn phòng như chịu đựng sức đè nén mà tụt xuống vài độ.
''Lâm Phi Đào, em đây là có ý gì?''
Ba chữ gọi tên ''Lâm Phi Đào'' thật xa lạ thêm chút lạnh nhạt.
Từ bao giờ anh lại có lễ nghi lời nói tôn trọng đối phương như vậy? Trước kia anh đều gọi cô bằng cái tên thân mật, giờ đây anh gọi tên cô như không thân không thích.
Là vì hiện tại anh đã coi cô là người xa lạ không hề quen biết, chưa từng chạm mặt?
Hay giờ đây anh đã xem cô ba chữ ''người yêu cũ''?
Tâm trạng lúc này của cô thật khó để mà diễn tả nổi. Bản thân cô cũng không hiểu rõ cơ sự của mạch cảm xúc này.
Giờ anh đã là chủ tịch của tập đoàn SD nổi tiếng nhất ở Đế Cư rồi, có cần phải nhất dùng biểu cảm, thanh âm lạnh buốt như thế đối với người tình cũ của mình không? Dù sao hai người đã từng chìm đắm trong cơn men say của tình yêu cơ mà, đâu cần nhất thiết phải xa lạ như vậy!
Cô có chút giật mình, nhẹ nhàng gạt đi những giọt lệ đang lăn dài trên gò má, cúi người lại gần mép bàn mà với lấy tấm thẻ đen đang nằm trên mặt bàn.
''Em đâu có, chỉ... chỉ là...''
Nhìn biểu cảm khó nói ra lời của cô bỗng dưng anh nở ra một nụ cười đắc ý, tựa như cơn gió mùa hạ lướt qua cánh đồng bông lau.
Lục Cảnh Sâm rời khỏi ghế vươn người ra tóm lấy tay đang cầm tấm thẻ đen kia. Làn da thật mịn màng thêm phần ấm áp lạ thường kiến cho anh không muốn buông ra, chỉ muốn chiếm hữu bên mình mãi mãi.
Cú nắm tay của đối phương kiến cho cô có chút khó xử, Lâm Phi Đào muốn rút lại khỏi bàn tay to lớn mang theo phần lạnh lẽo ấy nhưng sao không thoát được.
Bấy đắc dĩ cô ngẩng mặt lên, không ngờ mặt anh ta đang đối sát mặt cô, hơi thở phà vào gương mặt bối rối của cô có chút ấm áp.
Hai gò má của Lâm Phi Đào không hẹn trước mà biến dạng chuyển sang màu đỏ rực rỡ như hai quả cà chua chín cuối mùa sắp rụng. Cô bất chợt né đi ánh mắt đang nhìn trực diện vào mình, quay đầu sang bên khác, giọng cô lắp bắp thoát âm.
''Chỉ... chỉ là...''
Nội tâm cô không ngừng dằn vặt với câu nói sắp sửa thoát ra, tâm trạng cô bồi hồi run rẩy không ngừng.
Chỉ là nói ra bản thân mình không biết ngày sinh nhật của bạn gái anh khó đến vậy sao?
''Phải nói sao đây? Mình thậm chí không dám nói câu ấy...'' Tâm trí cô rối bời không ngừng suy nghĩ miên man.
''Chỉ là sao? Em nói giữa chừng như vậy lại khiến tôi thêm phần tò mò.''
Một tay Lục Cảnh Sâm vẫn còn giữ tay của cô, tay kia nâng cằm cô lên đối diện với mặt mình, ánh mắt anh nhìn cô như một thứ bùa mê thuốc lú khiến cho đối phương phải nghe theo mệnh lệnh.
''Chỉ là em không biết ngày sinh nhật của người yêu anh.''
Cuối cùng cô cũng nói thành câu, thành ý mà trong lòng không một tý phiền sự.
''Anh có thể... có thể nói cho em ngày sinh của cô ấy... á...''
Lâm Phi Đào chưa kịp nói hết câu, bên tai trái truyền đến một làn gió, nó không mang theo hơi mát như những cơn gió ngoài kia mà là hơi thở ấm nóng của người đàn ông trước mặt.
''Người yêu tôi? Chẳng phải đang đứng trước mặt tôi sao?''
Lục Cảnh Sâm vừa nói vừa khẽ gặm nhẹ bên vành tai cô, lời nói mang theo ngữ điệu tà mị.
Hành động gặm nhấm của hắn khiến Lâm Phi Đào lòng thiêu như lửa đốt, khuôn mặt ngả sang màu đỏ sậm hơn trước, cánh môi mỏng manh như nụ hoa anh đào mới nở đầu mùa không ngừng mấp máy.
''Hả? Anh đây có ý gì?''
Nghe câu nói của Lục Cảnh Sâm làm cho cô có chút giật mình.
Người đàn ông này, từ bao giờ lại có tính trêu chọc người khác như vậy? Đáy lòng cô không ngừng tự hỏi bản thân mình.
Đàn ông ai cũng như vậy sao? Xa nhau rồi muốn nối lại tình xưa thì nói thẳng ra, đâu cần phải câu lệ dài dòng như vậy.
Chẳng lẽ do mạch cảm xúc của người con trai chín chắn trưởng thành hơn nên mới có suy nghĩ nói bừa như vậy?
Lục Cảnh Sâm nhìn cô, gương mặt anh ta vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng như lúc ban đầu. Tay đang nâng cằm Lâm Phi Đào khẽ siết chặt khiến một cảm giác đau truyền đến, cô khẽ kêu lên.
''Á, đau đau đau!''
Lâm Phi Đào đang kháng cự thoát khỏi những đầu tay đang bấu chặt lấy cằm mình, nhưng càng phản kháng, cơn đau càng truyền đến phía cằm lại càng đau hơn.
''Chẳng phải em là người yêu tôi sao?''
Lục Cảnh Sâm đặt đôi môi ấm áp của mình nhẹ nhàng lên trán của cô mà cười nhẹ. Buông đôi môi ra khỏi trán, đôi mắt hắn đen ánh lại mà nhìn về phía cô.
''Từ bao giờ em đã trở thành người yêu anh?''
Lâm Phi Đào nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác như con nai lạc bày, cô khó hiểu hỏi lại anh ta.
Dẫu dù sao thì hai người đã đường ai nấy đi, bây giờ chạm mặt giữa hai người tồn tại lại ba chữ: người yêu cũ.
''Ngay bây giờ!''
Vừa nói dứt lời Lục Cảnh Sâm đã kéo cô vào lòng mình mặc kệ cho mọi thứ đồ vật đổ ngả nghiêng trên mặt bàn, hai tay anh ta ôm thật chặt lấy thân thể Lâm Phi Đào.
Thật sự là ấm áp!
Cái ôm này thật sự đã sáu tháng rồi Lục Cảnh Sâm chưa từng được hưởng thụ.
Mùi hương trên người của cô gái, nhịp đập con tim trong lồng ngực, lời nói trong trẻo của một thiếu nữ độ tuổi mười tám. Tất thảy những gì Lục Cảnh Sâm đều muốn gói ghém chặt lại trong vòng tay của mình.
Lục Cảnh Sâm cố gắng ôm chặt lấy Lâm Phi Đào như đang sợ cô sẽ mãi mãi biết mất khỏi tầm tay của hắn. Hắn rất sợ, sợ một ngày hắn sẽ còn được gặp cô, sợ một ngày cô sẽ ra đi mãi mãi không một lời từ biệt.
Cảm giác lúc này của Lục Cảnh Sâm thật sự là rất sợ.
''Ư, anh... anh buông em ra, anh đang làm em nghẹt thở đó!''
''Không buông! Không bao giờ!''
Lục Cảnh Sâm không những không buông cô gái ra mà gắt gao siết chặt thân thể ngọc ngà của cô vào trong ngực của mình.
Ôm lấy cô gái nhỏ bé vào trong vòng tay của mình, Lục Cảnh Sâm cảm nhận được mùi hương hoa nhài thoảng nhẹ trên người cô, mùi hương này vấn vương khiến hắn không thể nào quên được lần đầu gặp gỡ nhau.