Chẳng lẽ suốt cuộc đời này cô đều không thể nào thoát khỏi vòng vây của kí ức sáu tháng trước sao? Lẽ nào ông trời nhẫn tâm cho cô sa ngã vào vết xe đổ của ngày đó?
Ở trong vòng ôm của Lục Cảnh Sâm, tuy cái ôm đó không mang lại sự buốt giá của mùa đông nhưng khiến cô toàn thân run lẩy bẩy không ngừng.
''Sao vậy?'' Lục Cảnh Sâm nhìn cô lo lắng hỏi.
''Không, tại thấy khó thở khi anh đè phía trên!'' Cô ngây thơ mà trả lời lại câu nghi vấn xủa đối phương, hoàn toàn không để ý đến sắc mặc trầm lặng của người đàn ông.
Lục Cảnh Sâm ta vuốt ve mái tóc mượt lụa của cô, giọng nói êm dịu: "Rồi dần sẽ quen thôi! Sau này em vẫn giữ mãi ở tư thế như này để làm tình rồi sinh con với tôi!''
''Cái gì? Sinh con?''
Lâm Phi Đào ngạc nhiên, khẽ kêu lên trong cổ họng. Thanh âm của cô không quá lớn để cho người ở bên ngoài nghe thấy được.
''Dĩ nhiên, người phụ nữ của tôi phải sinh con cho tôi rồi!'' Giọng nói của Lục Cảnh Sâm chắc như đinh đóng cột, khiến cho cô không khỏi ngạc nhiên.
Trời đất, có đùa không vậy?
Sinh con ư? Khác nào đang mượn đao giết cô rồi!
Đã né tránh còn không được lại còn lôi kéo vào, khách gì cô tự tìm đến hang cọp già?
Lâm Phi Đào vùng dậy, tay vội lấy chăn bên căn mà cuốn lên người, chân tay cuống cuồng mà từ chối.
''Không được! Lục Cảnh Sâm, anh điên rồi sao?''
"Em vừa gọi tôi là gì?" Ánh mắt như hổ giữ trừng về phía con mồi nhỏ bé.
''Khải... Khải Trạch!''
Công nhận cô cháo đầu lưỡi nhanh thật, chỉ vì không muốn con hổ hung dữ trước mặt phải phát hoả. Một khi nó đã phát hoả thì cô khó có thể dập tắt được.
''Thiếu gia, phu nhân nói bằng mọi giá hôm nay phải bàn bạc việc trọng đại với cậu. Phiền cậu xuống dưới kẻo làm bà chờ lâu!''
Quản gia vẫn kiên nhẫn đứng bên ngoài chờ lời phản hồi của người bên trong.
''Biết rồi, ông xuống trước đi!''
Quản gia nghe xong liền quay lưng rời khỏi phòng.
Bên trong phòng, Lục Cảnh Sâm rời khỏi thân thể cô, chỉnh tề lại áo quần ngang ngắn, quay sang nhìn cô.
''Mặc kệ em có muốn sinh con cho tôi hay không, ngay bây giờ mặc đồ ngay ngắn xuống dưới nhà cùng tôi.''
Lâm Phi Đào ngớ người: "Làm... làm cái gì?"
''Xuống đó sẽ biết!'' Lục Cảnh Sâm khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn tình ái.
Ép cô xuống dưới nhà là để cô gặp mẹ anh sao?
Chỉ có kẻ ngu đần không biết sống chết là gì mới xuống dưới cùng anh. Lâm Phi Đào thầm chửi dưới đáy lòng.
''Em có thể chọn không xuống được không?''
''Em nghĩ tôi đồng ý sao?''
''Nhưng em rất mệt, không tiện xuống dưới nhà!''
Không còn cách nào cô đành lựa chọn phải nói dối.
''Mỏi không đi được sao? Để tôi bế em xuống!''
''Không, không cần!''
Cô vội vàng lùi lại phía sau.
''Khải Trạch, nay em thật sự rất mệt! Em muốn nghỉ sớm để sớm mai dậy còn ôn bài test nữa. Thật sự không tiện xuống dưới nhà cùng anh.''
Nhìn vào vẻ mặt làm nũng đáng yêu như con mèo con của cô khiến cho lòng hắn có chút xao động. Nhưng gã đàn ông này không chịu buông tha cho cô, vẫn bắt ép cô đến đường cùng.
''Không muốn xuống sao?''
Lâm Phi Đào gật đầu liên tục.
Khoé miệng hắn hiện lên nét cười đểu.
''Vậy thì lấy lòng tôi đi! Nếu được thì tôi đáp ứng nhu cầu của em!''
Lâm Phi Đào như chết lặng khi nghe yêu cầu của đối phương.
Vài phút trước vẫn còn gặm nhấm cô mà giờ đây lại đòi hỏi thêm điều gì nữa?
Hút mật ngọt trong miệng cô chưa chán hay sao mà lại có ý khác?
Ban nãy nếu như không có quản gia đến đúng lúc thì liệu rằng đời con gái của cô liệu có còn tồn tại không?
Hắn đây như quỷ tham lam hút máu không biết chán là gì, lẽ nào muốn cô lấy thân báo đáp?
Nằm mơ giữa ban ngày đừng hòng nghĩ đến chuyện phá thân của cô.
Lâm Phi Đào do dự nhìn lên gương mặt đẹp trai của anh dưới ánh đèn phòng.
''Lấy lòng thế nào?''
Dù không muốn lấy lòng hắn nhưng do hoàn cảnh ép buộc cô phải lựa chọn con đường này.
Lục Cảnh Sâm nhìn cô mà cười khiêu khích, ngón tay hắn khẽ chỉ lên đôi môi khô của mình.
''Hôn tôi đi! Nếu làm tôi thỏa mãn thì tôi sẽ không ép em đi cùng tôi!''
Lâm Phi Đào đỏ mặt.
Hôn lúc nãy chưa chán hay sao giờ lại đòi hôn tiếp. Lúc nãy cưỡng bức hôn cô rồi giờ lại ép cô hôn anh, đúng là quá ác mà.
Cơ mà thề hôn còn hơn phải xuống dưới kia gặp mặt sư tử già đang ngồi chờ dưới kia. Suy nghĩ vài giây, Lâm Phi Đào chọn cách hôn anh.
Cô đi bằng hai đầu gội, tay vẫn giữ chăn trên người mà lại gần Lục Cảnh Sâm.
Một tay giữ chăn, một tay không ngừng run rẩy trên không trung rồi bíu lấy cổ hắn. Hắn thấy vậy liền nhắm mắt cúi hạ thấp đầu xuống mà chờ đợi nụ hôn từ phía cô.
Lâm Phi Đào có chút do dự, ngẩng đầu lên, đôi môi từ từ chạm vào cánh môi lạnh lẽo của hắn. Môi của cô chậm rãi rơi xuống, sung mãn mềm mại, hơi thở ấm phà vào mặt hắn, sau đó hắn liền cảm nhận được nụ hôn của cô có chút vụng về, đôi mắt anh mở ra, bàn tay to khoẻ không do dự mà đặt lên gáy cô, một lần nữa cưỡng hôn cô.
Cô vốn là người chủ động nay đã lật ngược tình thế trở thành bị động.
Tay cô định đẩy hắn ra nhưng vì lấy lòng hắn mà nén nhịn trong lòng, cô học theo Lục Cảnh Sâm dáng vẻ vài lần chạm môi, chậm rãi đem đầu lưỡi mềm mại lên tới đỉnh khiến cho xúc giác của hắn thêm phần thích thú.
Tuy môi chạm môi nhiều lần trong ngày, học được cách hôn từ đối phương nhưng cô không tài nào học được cách hôn kết hợp với nhịp thở đều, chả mấy chốc cô rơi vào tình thế khó thở.
Cô vẫn bị nghẹt thở mỗi khi hôn, khiến cho hắn có chút tiếc nuối mà buông bỏ môi cô ra. Cô dựa vào lồng ngực hắn, miệng không ngừng thở gấp gáp.
Vuốt ve cô trong lồng ngực mình, giọng nói của hắn có chút thoả mãn.
''Được rồi, rất tốt! Chỉ là vẫn chưa học được cách thở, có khi phải dạy em lại vào một ngày không xa!''
''A, không cần!''
Cô đẩy hắn ra mà vội vàng thu mình vào trong tấm chăn, quay người đi che giấu vẻ mặt thẹn thùng của mình.
''Anh mau xuống dưới đi, mẹ anh đang chờ đó! Em muốn tắm một lát!''
''Được, phòng tắm ngay trong phòng ngủ! Tắm xong nhớ ngủ sớm! Xong việc tôi sẽ lên ngủ cùng em!''
''Không được! Em đâu phải trẻ lên ba đâu mà cần anh ngủ cùng! Đêm nay anh ngủ ở ghế sofa đi, còn giường em chiếm giữ!''
Cô vội vàng bác bỏ lời nói của hắn, cơ mà cô lại không hiểu tính của hắn lúc này.
Lục Cảnh Sâm cười lớn mà đi về phía cửa phòng: "Em không có quyền quyết định cho điều này!''
Nói xong bóng lưng hắn khuất dạng sau cánh cửa ấy, để lại phía sau lưng là người con gái vẫn đang đắm chìm vẻ ngượng ngùng, toàn thân cô từ đầu đến cuối đều đỏ ửng. . Truyện Cổ Đại
Phòng tắm được thiết kế liền với phòng ngủ cũng thuận tiện cho cô thay quần áo, chỉ có điều nhìn chiếc áo mới mặc rách tả tơi trên mặt đất Lâm Phi Đào có chút hụt hẫng.
Cái áo này là Vy Tố Phi tặng cô, giờ đây cô lấy gì để mặc giờ?
Ánh mắt cô rơi vào chiếc áo sơ mi nam được vắt trên ghế cạnh bàn làm việc. Có còn hơn không! Cô nhanh chóng cầm nó bước vào trong phòng tắm.
Trong phòng tắm, nước đã được xả đầy bồn tắm. Người con gái đội lớp makeup đang ngửa mặt trước vòi hoa sen hững những tia nước mát lạnh, từ từ gội bỏ đi khuôn mặt xấu xí để lộ ra khuôn mặt hình trái xoan đẹp không tì vết, ánh mắt cô trong trẻo tựa như mặt nước hồ thu trong ngày gió lặng. Chân mày của cô cong vút như dáng núi mùa xuân tràn đầy sức sống. Thân hình cô ướt át trong nước toát lên sức cuốn hút đến mê mị lòng người.
Chỉ tiếc rằng trên thân thể ấy, phía sau lưng lại không giấu nổi những vễn sẹo dường như rất đau đớn ở trên lưng cô, vét sẹo ấy vẫn giữ màu hồng tím, liệu rằng theo thời gian nó có trở lại về phía ban đâu không? Lòng cô như chết lặng, đưa tay với lấy, run run mà sờ những vết sẹo.
Từ từ thả lỏng mình trong bồn tắm đầy nước, toàn thân cô bồng bền trong nước khiến cho tâm trạng cô có chút thoả mái dễ chịu.
Chả hiểu sao cả ngày nay cô có làm việc gì nặng nhọc đâu mà cảm thấy tấm thân mình nặng trĩu đến vậy.
Ngâm mình trong làn nước mát, cô nhắm nghiền lấy hai mắt lại mà thư giãn, tựa như mát quá khiến cho cô không kìm nén được cơn buồn ngủ, cứ thế người con gái mang tâm trạng mệt mỏi kia từ từ chìm sâu vào giấc ngủ không biết trời đất là gì.